Em sừng sững như núi
Núi đứng muôn nghìn năm
Em mềm mại như sông
Sông ôm đồng cỏ khát

Em quyến rũ như mưa
Mưa phủ trùm cây héo
Cây hồi sinh giữa trời
Vi vút cùng giông bão

Ta uống từng giọt máu
Chảy tràn trong cỏ khô
Hôn em bằng môi cháy
Sức bồng bỗng chan hoà

Ta náo nức từng giờ
Nghe thịt da biến chuyển
Ðỏ chín thời gian chờ
Sao em chưa buồn đến

Này núi cao của ta
Có con chim đang hót
Bình minh mặt trời hồng
Vỗ cánh về phương đông

Em là phương đông hiền
Nằm dài chưa thức giấc
Dẫu qua đi ngàn năm
Vẫn phủ đầy bí mật

Này dòng sông mùa hạ
Như áo trắng em bay
Qưấn quít cùng ta với
Tóc xanh đồng cỏ say

Hoàng hôn đôi mắt ướt
Nhớ mắt em chiều nay
Gió quật từng cơn lớn
Mưa trắng một bầu trời

Trần Ðức Uyển (tức Tú Kếu)
Mai, phương đông hiền