Thơ, đất và chiêm bao
Hoài Khanh
Ðêm kia bỗng một đóa hồng
Nở ra giữa cõi vô cùng tịch nhiên
Ðêm kia tôi mộng bình yên
Làm sương rơi rụng trên miền vô thanh
Làm trăng cho gió lay cành
Làm mưa cho nắng tan tành cơn khô
Làm sông cho bến xa bờ
Làm người cho lệ hoen mờ mắt ai
Làm hoa cho bướm lạc loài
Làm thơ cho đất nhớ hoài chiêm bao