VỀ NGUỒN

"Không nghÄ© thiện, không nghÄ© ác, cái gì là bản lai diện mục cá»§a Thượng Tá»a Minh?"
                                                                                                               (LụcTổ  Huệ Năng)
ÃÀO VIÊN
Sau má»™t chuyến Ä‘i vá» thăm quê hương, má»™t ngưá»i bà con trong hỠđã cho chúng tôi má»™t món quà mà chúng tôi rất trân quí. Ãó là má»™t bản sao cuốn gia phả cá»§a giòng há» Nguyá»…n chúng tôi. Chúng tôi được biết cuốn gia phả này, viết tay, bằng chữ quốc ngữ, đã được dịch từ bản nguyên thá»§y viết bằng chữ Hán Nôm, vẫn để nÆ¡i nhà thá» Tổ cá»§a giòng há», và đã truyá»n thừa lại từ bao Ä‘á»i cho con cháu, trải qua biết bao thăng trầm cá»§a lịch sá»­ cÅ©ng như vận mệnh nổi trôi cá»§a đất nước và giòng há».
Quê quán chúng tôi là làng Dương A, thuá»™c xã Nam Thắng, huyện Nam Ninh, tỉnh Nam Ãịnh, nÆ¡i mà cụ Tổ giòng hỠđã đến lập nghiệp từ thế ká»· thứ 13, cuối Ä‘á»i nhà Lý, đầu Ä‘á»i nhà Trần. Ãá»c cuốn gia phả, chúng tôi má»›i biết là giòng há» chúng tôi, má»™t thá»i, đã ít hay nhiá»u gắn liá»n vá»›i vận mệnh lịch sá»­ cá»§a dân tá»™c. Là giòng dõi công thần nhà Trần, nên sau khi nhà Trần mất ngôi vá» tay Hồ Qúy Ly, những đóng góp và ảnh hưởng cá»§a giòng hỠđối vá»›i quốc gia đại sá»± đã suy thoái. Ãến khi tướng Trương Phụ nhà Minh kéo quân sang thôn tính nước ta thì tổ thứ năm giòng há» chúng tôi đã phải trở vỠđất tổ sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i ẩn dật bình dị, trong sạch, làm ruá»™ng, dậy há»c, không chịu hợp tác vá»›i giặc. Cho đến thá»i Lê Trung Hưng, má»›i lại có ngưá»i trong há» ra giúp nước, đảm nhiệm các chức vụ quan trá»ng trong triá»u.

Tất cả đã bắt đầu từ vị Thá»§y Tổ cá»§a giòng há», má»™t nhân vật lịch sá»­, sống trong má»™t thá»i kỳ huy hoàng cá»§a dân tá»™c, và đã đóng góp công sức - mặc dầu khiêm nhưá»ng, vì số mệnh không cho phép - vào công cuá»™c bảo vệ tổ quáốc chống nạn ngoại xâm và công cuá»™c kiến thiết quốc gia Ä‘em an lạc hạnh phúc lại cho đồng bào.

Ông Thá»§y tổ giòng há» chúng tôi chính là Cụ Nguyá»…n Hiá»n, mà Ä‘á»i sau vẫn gá»i là Ãệ Nhất Trạng Nguyên cá»§a nước ta. Vì là má»™t nhân vật lịch sá»­, nên Cụ đã được nói đến trong nhiá»u tài liệu thư tịch. Tá»· như Việt Nam Sá»­ Lược cá»§a cụ Trần Trá»ng Kim có ghi Nguyá»…n Hiá»n là ngưá»i đã đậu Trạng Nguyên, khóa thứ Nhất, khoa thi Tiến SÄ© (còn gá»i là Thái Há»c Sinh) năm Ãinh Mùi, niên hiệu Thiên Ưng Chính Bình, Ä‘á»i vua Trần Thái Tông, tức là năm 1247 DL. Cùng khóa thi năm đó có các ông: đệ Nhị danh, Bảng Nhãn Lê Văn Hưu, ngưá»i làm sá»­ đầu tiên cá»§a nước ta, tác giả bá»™ Ãại Việt Sá»­ Ký; và đệ Tam danh, Thám Hoa Ãặng Ma La. Năm ấy, Nguyá»…n Hiá»n, sinh năm Ất Mùi, tức 1235 DL, má»›i 12 tuổi. Nguyá»…n Hiá»n cÅ©ng là vị Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất nước ta vậy. Sách Ngưá»i Việt, Ãất Việt cá»§a Toan A¨nh có ghi chép nhiá»u sá»± tích vá» Nguyá»…n Hiá»n. đặc biệt chuyện Nguyá»…n Hiá»n đã bị nhà vua Ä‘uổi vá», không ban cho áo mÅ©, bảng lá»ng để vinh quy bái tổ, chỉ vì má»™t hiểu lầm (1). Sách cÅ©ng ghi sá»± tích Nguyá»…n Hiá»n ít năm sau được vua triệu vá» triá»u để giúp triá»u đình khá»i bị mất mặt vá»›i sứ giả nhà Nguyên (Mông Cổ) khi đã giải được câu đố trong má»™t bài thÆ¡ theo thể ngÅ© ngôn, sau khi Vua và bá quan luận không ra (2).

DÄ© nhiên là cuốn gia phả cá»§a giòng há» có ghi chép đầy đủ các sá»± tích trên. Gia Phả còn ghi nhiá»u chi tiết, giai thoại, truyá»n kỳ khác không có trong sá»­ sách chính thức, như công trạng cá»§a Nguyá»…n Hiá»n trong kế hoạch xây đắp toàn bá»™ hệ thống đê sông Hồng Hà khoanh ra tá»›i biển gá»i là đê quai vạc (công trình Thá»§y Nông đầu tiên cá»§a nước ta) hoàn tất vào khoảng năm 1248; kế hoạch thành lập Giảng Võ ÃÆ°á»ng (di tích khu Giảng Võ ngày nay và là trưá»ng võ bị cao cấp đầu tiên cá»§a ta) vào năm 1253. Các sá»­ sách cÅ©ng không ghi vợ Trạng là con gái út vua Trần Thái Tông và Trạng đột nhiên mất, vào ngày 14 tháng 8 năm Ất Mão, tức là năm 1255 DL. Khi ấy ông má»›i 21 tuổi. Vua Trần Thái Tông cho lập Ä‘á»n thá» bên má»™ ngưá»i tại Hoa Linh SÆ¡n gần hồ Ngá»c Hà, kinh đô Thăng Long (Hà Ná»™i ngày nay) và trên quê hương Trạng, ngay trên ná»n nhà cÅ© nÆ¡i mà Trạng đã sinh ra. Má»™ và Ä‘á»n thá» tại kinh đô Thăng Long, nay không còn nữa vì ngưá»i Pháp đã phá hết di tích lịch sá»­ cá»§a ta trong khu vá»±c đó để xây phá»§ Toàn Quyá»n Pháp. Riêng ngôi Ä‘á»n thá» Trạng ở quê hương Dương A hiện nay vẫn còn nguyên và giữ được vẻ tôn nghiêm.

Ngưá»i trong há» chúng tôi kể lại chuyến viếng thăm Ä‘á»n quan Trạng tại quê nhà, sau khi Ä‘á»c cuốn gia phả, vá»›i nhiá»u mối cảm súc. Anh ta đã cảm thấy ngay trong huyết quản mình, tinh thần yêu nước, ý chí bất khuất, khả năng uy vÅ©, anh minh sáng suốt cá»§a tổ tiên. Có Ä‘iá»u anh ta rất ân hận là đã không có khả năng Ä‘á»c được những hoành phi, câu đối treo rất nhiá»u trong Ä‘á»n, cùng những bia đá lá»›n nhỠđể rải rác các nÆ¡i trong khuôn viên, ghi lại những thần tích, những công trạng, những văn chương thi phú cá»§a tổ Nguyá»…n Hiá»n và cá»§a những ngưá»i đồng thá»i. Sá»± bá»±c tức này càng rõ hÆ¡n khi anh ta ra Hà Ná»™i, vào thăm Văn Miếu, mà không sao tìm được tên tổ Nguyá»…n Hiá»n đâu, trong cả ngàn tên các vị khoa bảng cá»§a các triá»u đại. -Mình vá» nhà mình, quê hươngg mình mà có cảm tưởng như mình là má»™t khách du lịch Ä‘i thăm má»™t xứ sở xa lạ - anh ta than phiá»n - gia tài ông cha ta để lại đã bị mất mát rất nhiá»u. CÅ©ng may mà còn có ít ngưá»i Ä‘á»c được gia phả mà viết ra bằng quốc ngữ.

CÅ©ng đã có nhiá»u ngưá»i chia sẻ vá»›i tôi tâm trạng tương tá»±. Vì không hiểu biết, không được há»c chữ Hán Nôm, chúng ta đã không thưởng thức được rất nhiá»u gia tài văn hóa cá»§a tiá»n nhân. Chúng ta đã bị cắt đứt vá»›i má»™t quá khứ không thiếu gì những cái hay cái đẹp, những Ä‘iá»u huy hoàng rá»±c rỡ có thể làm cho chúng ta hãnh diện đểø tiếp tục công trình cá»§a tổ tiên. Vì định mệnh khắt khe cá»§a lịch sá»­, dân tá»™c Việt Nam đã bị đẩy vào má»™t khúc quanh, quá nhanh, quá mạnh để hành trang văn hóa dân tá»™c bị mất mát khá nhiá»u.

Ngưá»i Pháp, vào những năm đầu cá»§a thập niên 1900, để cá»§ng cố ná»n đô há»™, đã áp dụng má»™t sách lược văn hóa có tầm mức ảnh hưởng sâu rá»™ng và lâu dài. HỠđã quyết định bãi bá» ná»n giáo dục và thi cá»­ cá»§a triá»u đình, dá»±a trên Hán Nôm và văn minh A¨ đông, mà thay thế bằng má»™t ná»n giáo dục má»›i, dá»±a trên tiếng Pháp, chữ quốc ngữ và văn minh Tây Âu. Quyế¸t định này nhằm mục đích đầu tiên là loại bỠảnh hưởng chính trị và xã há»™i cá»§a lá»›p Nho há»c cá»±u trào còn nặng tinh thần quốc gia dân tá»™c, không chịu sá»± đô há»™ cá»§a ngưá»i Pháp mặc dầu đã thất bại liên tiếp. Mục đích thứ hai là đào tạo má»™t lá»›p ngưá»i má»›i, cắt đứt vá»›i thế hệ trước, Ä‘oạn tuyệt vá»›i những hoài bão cá»§a lá»›p Văn Thân, mà dá»… dàng cá»™ng tác vá»›i ngưá»i Pháp trong cái gá»i là sứ mạng khai sáng văn minh (mission civilisatrice) cá»§a há» cho dân thuá»™c địa. Ngưá»i Pháp, vào những năm đầu cá»§a thập niên 1900, để cá»§ng cố ná»n đô há»™, đã áp dụng má»™t sách lược văn hóa có tầm mức ảnh hưởng sâu rá»™ng và lâu dài. HỠđã quyết định bãi bá» ná»n giáo dục và thi cá»­ cá»§a triá»u đình, dá»±a trên Hán Nôm và văn minh A¨ đông, mà thay thế bằng má»™t ná»n giáo dục má»›i, dá»±a trên tiếng Pháp, chữ quốc ngữ và văn minh Tây Âu. Quyế¸t định này nhằm mục đích đầu tiên là loại bỠảnh hưởng chính trị và xã há»™i cá»§a lá»›p Nho há»c cá»±u trào còn nặng tinh thần quốc gia dân tá»™c, không chịu sá»± đô há»™ cá»§a ngưá»i Pháp mặc dầu đã thất bại liên tiếp. Mục đích thứ hai là đào tạo má»™t lá»›p ngưá»i má»›i, cắt đứt vá»›i thế hệ trước, Ä‘oạn tuyệt vá»›i những hoài bão cá»§a lá»›p Văn Thân, mà dá»… dàng cá»™ng tác vá»›i ngưá»i Pháp trong cái gá»i là sứ mạng khai sáng văn minh (mission civilisatrice) cá»§a há» cho dân thuá»™c địa.

Ãồng thá»i vá»›i sách lược văn hóa này, há» cÅ©ng đả dùng má»™t số mưu chước chính trị nhằm đập tan uy tín, quyá»n lá»±c và ảnh hưởng cá»§a triá»u đình Nguyá»…n, như bá» vua cÅ© khó bảo (Hàm Nghi, Duy Tân) thay bằng vua má»›i nhu nhược (Khải Ãịnh, Bảo Ãại), có thái độ ngạo mạn há»—n xược trong triá»u, xắp đặt cho những ngưá»i thân Pháp, thân Tây phương (Pétrus Trương VÄ©nh Ký, Nguyá»…n Hữu Bài, Phạm Quỳnh) trong triá»u đình Huế...Vá»›i chính sách trên, và vá»›i những vị Thái Thú tài năng như Paul Doumer, Albert Sarraut, Pierre Pasquier, chỉ vài chục năm sau, ngưá»i Pháp đã đạt được nhiá»u thành quả tốt đẹp. Má»™t thế hệ lá»›p lãnh đạo má»›i, xuất thân từ các trưá»ng đào tạo kẻ thừa hành bản xứ, như trưá»ng Thông Ngôn (đào tạo thư ký, thông dịch viên), trưá»ng Hậu Bổ (đào tạo quan lại), trưá»ng Lycées, trưá»ng Nhà Dòng, thấm nhuần văn hóa Tây Âu, chỉ biết Ä‘á»c chữ Pháp và chữ quốc ngữ, nhưng lại mù tịt hoặc rất mÆ¡ hồ vá» gia tài văn hóa tổ tiên, đã sẵn sàng giúp ngưá»i Pháp kiện toàn ná»n cai trị trên xứ sở chúng ta.
Ngưá»i viết bài này không có ý phá»§ nhận giá trị lá»›n lao cá»§a chữ quốc ngữ, mà chỉ muốn nói đến vai trò quan trá»ng cá»§a chữ Hán Nôm cÅ©ng như ảnh hưởng tai hại khi bị quên lãng, cho lịch sá»­ cÅ©ng như văn hóa cá»§a nước nhà. Nhiá»u ngưá»i Việt Nam, khi nói đến chữ Hán Nôm thì coi đó như là tàn tích cá»§a má»™t thá»i kỳ phong kiến, lệ thuá»™c ngưá»i Tầu, không có gì đááng luyến tiếc, mà phải vứt bá».

Ngưá»i viết bài này không có ý phá»§ nhận giá trị lá»›n lao cá»§a chữ quốc ngữ, mà chỉ muốn nói đến vai trò quan trá»ng cá»§a chữ Hán Nôm cÅ©ng như ảnh hưởng tai hại khi bị quên lãng, cho lịch sá»­ cÅ©ng như văn hóa cá»§a nước nhà. Nhiá»u ngưá»i Việt Nam, khi nói đến chữ Hán Nôm thì coi đó như là tàn tích cá»§a má»™t thá»i kỳ phong kiến, lệ thuá»™c ngưá»i Tầu, không có gì đáng luyến tiếc, mà phải vứt bá».

Nhận định này có phần thiển cận. Dân tá»™c Nhật bản và Triá»u Tiên (tức là Ãại Hàn ngày nay), cÅ©ng như dân tá»™c Việt Nam, cÅ©ng đã dùng chữ Hán - má»™t cách viết tượng hình cá»»§a ngưá»i Trung Hoa - để diá»…n tả và truyá»n đạt tư tưởng cho nhau, cÅ©ng cả ngàn năm trước. CÅ©ng như ngưá»i Việt Nam, há» viết chữ Hán nhưng Ä‘á»c lên thành tiếng địa phương (Nhật hay Triá»u Tiên). CÅ©ng như ngưá»i Việt hỠđã làm giầu thêm ngữ vá»±ng, bằng cách lấy ngay chữ Hán mà Ä‘á»c theo thổ âm bản xứ (3). CÅ©ng như ngưá»i Việt biết đặt ra tiếng Nôm cho tiếng Việt, há» cÅ©ng chế ra má»™t cách viết riêng cho tiếng Nhật hay tiếng Triá»u Tiên. Ngưá»i Nhật có hệ thống chữ viết Kana (katakana và hiragana) đểà phiên âm tiếng Nhật. Hệ thống này - tương truyá»n do má»™t nhà sư tên là Kukai đặt ra từ thế ká»· thứ 9 - đã được dùng song song vá»›i hệ thống chữ Hán, gá»i là Kanji, hay Honji. Ãến thế ká»· thứ 15, thì hai hệ thống văn tá»± đó đã được ngưá»i Nhật dùng đầy đủ để dá»±ng nên má»™t ná»n văn há»c rá»±c rỡ. Ngưá»i Triá»u Tiên cÅ©ng chế ra má»™t hệ thống văn tá»± riêng cho thổ ngữ xứ sở. Ãó là hệ thống chữ hangul (còn được gá»i là Hunmin Chongum) đặt ra dưới triá»u đại vua Sejong (Thế Tôn) nhà Yi (Lý) thế ká»· thứ 15. CÅ©ng như ngưá»i Nhật và ngưá»i Việt, ngưá»i Triá»u Tiên đã dùng cả hai ná»n văn tá»± trong Ä‘á»i sống văn hóa cá»§a há». Sách vở thư tịch, cá»§a dân gian cÅ©ng như cá»§a triá»u đình Ä‘á»u vừa có chữ Hán vừa có chữ Hangul riêng cá»§a quốc gia.

Ãến đây, bắt đầu có sá»± khác biệt giữa ngưá»i Việt Nam vá»›i ngưá»i Nhật và Ãại Hàn. Trong khi cả hai dân tá»™c ấy tiếp tục dùng chữ Hán song song vá»›i chữ Nôm cá»§a há» - má»™t cách tá»± nhiên, không chút mặc cảm lệ thuá»™c ngoại bang, vì hỠđã coi chữ Hán như chữ cá»§a há» rồi - để gia tài lịch sá»­ và văn hóa dân tá»™c, cÅ©ng như truyá»n thống và tình tá»± quốc gia được tiếp tục truyá»n đạt từ thế hệ này sang thế hệ kế tiếp, thì ngưá»i Việt ta đã Ä‘oạn tuyệt sá»›m và nhanh chóng vá»›i ná»n văn tá»± cÅ©. Ãến cuối thế ká»· thứ 19, có đến má»™t ná»­a tiếng Ãại Hàn là có gốc chữ Hán. Ngày nay, ngưá»i dân Ãại Hàn vẫn há»c chữ Hán ngay từ bậc tiểu há»c. Tối thiểu phải biết 500 chữ (bậc tiểu há»c) và trung bình phải biết 1500 chữ (bậc trung há»c). Còn trong tiếng Nhật, sau Thế Chiến Thứ Hai, ngưá»i ta đã quyết định giá»›i hạn dùng số chữ Hán là 1850 chữ. Ãến năm 1980, giá»›i hạn này được tăng lên tá»›i 1945 chữ, má»›i đủ cho nhu cầu văn há»c (Compton Encyclopedia 1995 - Japan) . Trong khi ấy, chữ Hán Nôm tại Việt Nam chẳng được há»c đến, chẳng mấy ai biết đến, mà các bậc lãnh đạo quốc gia trong nhiá»u chính phá»§ kế tiếp cÅ©ng chẳng nghÄ© gì đến. Do đó mặc cảm là ngưá»i ngoại quốc ngay trong xứ sở mình tất nhiên phải nẩy sinh.

Nhìn rá»™ng ra nữa, chế độ thá»±c dân vá»›i những sách lược văn hóa và chính trị trên đã có những chấn động sâu rá»™ng cho xã há»™i dân tá»™c Việt Nam mà ảnh hưởng vẫn còn thấy rất nhiá»u năm sau.

Trước hết là sá»± tan rã cá»§a má»™t ná»n quân chá»§, trong đó má»™t ông vua, dù có bết bát đến đâu Ä‘i chăng nữa, vẫn còn là má»™t hình tượng đại diện cho quốc gia để má»i ngưá»i dân đúng chung quanh bảo vệ chống ngoại xâm. Sau đó là sá»± phá sản cá»§a má»™t lá»›p trí thức lãnh đạo cÅ© , từ những ông Nghè ông Cống nhất phẩm triá»u đình cho đến những ông Cá»­, ông Tú, ông Ãồ dậy há»c tại các trưá»ng huyện, trưỡng làng. Chỉ mấy chục năm sau há» chỉ còn là những ngưá»i muôn năm cÅ©; hồn ở đâu bây giá» ? (4) (VÅ© Ãình Liên). Thành phần xã há»™i bị thiệt hại hÆ¡n cả có lẽ là ná»n tín ngưỡng cổ truyá»n cá»§a dân tá»™c. Sá»± bãi bá» chữ Hán Nôm, mà tất cả các kinh Ä‘iển Phật gíáo đã dùng để ghi chép, giảng giậy và truyá»n bá Phật pháp, có nghÄ©a là sá»± bóp chết tôn giáo này ngay trong trứng nước. Ãó là kết quả cá»§a sá»± thay thế cưỡng ép ná»n văn hoá Trung-Ấn dá»±a trên Tam Giáo (Phật, Khổng, Lão) mà dân tá»™c Việt đã khai triển và dùng trong quá trình xây dá»±ng đất nước, bằng má»™t ná»n văn hoá La-Hy xa lạ dá»±a trên Thiên Chúa Giáo.

Hệ luận đầu tiên cá»§a sá»± thay đổi chính trị và văn hóa trên là ngưá»i Việt Nam đã mất cái bản lai diện mục (xin được tạm dùng danh từ Phật há»c để dịch danh từ Anh ngữ identity) cá»§a mình. Nhiá»u ngưá»i dân Việt thế hệ sau trở nên lạc lõng, không thấy rõ nguồn cá»™i cá»§a mình, không cảm thấy có liên hệ gì đến quá khứ, đến tổ tiên, đến dân tá»™c, không thấy mình thuá»™c vào má»™t cá»™ng đồng lịch sá»­ nào. Má»™t thá»i, ngưá»i Việt được giảng dậy có tổ tiên là ngưá»i Gô Loa. (Nos ancêtres sont des Gaulois). Nhiá»u ngưá»i, nhiá»u khi đã chẳng lấy gì làm hãnh diện là ngưá»i Việt Nam(5). Cả má»™t hệ thống giá trị cÅ©, lần lượt bị thay thế bởi những giá trị má»›i. Những quan niệm căn bản cÅ© vá» trật tá»± xã há»™i, gia đình, cá nhân, vá» Ä‘á»i sống tâm linh cá»§a con ngưá»i, những tập tục, tín ngưỡng, lần lượt bị lá»›p ngưá»i má»›i gạt bá», quên lãng, chê bai, nhiá»u khi đả kích. Ngay quan niệm căn bản vá» Trung Quân Ãi Quốc - rất rõ rệt nÆ¡i các dân tá»™c khác, ở bất cứ thá»i đại nào - đã trở thành mù má» vá»›i nhiá»u ngưá»i dân Việt Nam, nhất là lá»›p trí thức tân há»c. Ãã có thá»i, nhiá»u ngưá»i tá»± há»i: Trung thành vá»›i ai đây ? Vá»›i ông vua bù nhìn cùng triá»u đình bất lá»±c hay vá»›i quan Toàn Quyá»n và các Bá» Trên đầy quyá»n năng ? Yêu nước nào đây ? nước mình, hay nước Ãại Pháp(6), hay nước Chúa ? Tại sao phải thá» cúng tổ tiên ? Thá» cúng Ma quá»· à ? Chuyện ông Nghè Phan Bá»™i Châu (đậu Giải Nguyên Ä‘á»i nhà Nguyá»…n) đã bị ông chá»§ bút cá»§a tá» Ãông Dương Tạp Chí, (tốt nghiệp trưá»ng Thông Ngôn), chỉ trích, nói xấu trên báo là má»™t thí dụ Ä‘iển hình cho sá»± khác biệt giữa hai thế hệ trí thức vá» yêu nước yêu nòi(7). Phật giáo vá»›i hệ thống tư tưởng rất cao siêu, mà lá»›p tân há»c không hiểu, đã được mang ra chế riá»…u, báng bổ trên các báo cá»§a các nhóm này như Phong Hóa, Ngày Nay vân vân. Tinh thần khinh rẻ - nếu không gá»i là bài bác - Phật giáo vẫn còn tồn tại trong nhiá»u lá»›p trí thức tân há»c những năm sau này.

Ná»n tảng Tam Giáo cá»§a xã há»™i cổ truyá»n Việt Nam là gia tá»™c (hiếu thảo vá»›i cha mẹ, kính trá»ng các bậc trưởng thượng), là tổ tiêên, huyết thống (thá» cúng tổ tiên, bảo vệ giòng há»), là con ngưá»i chính nhân quân tá»­ (nhân, nghÄ©a, lá»…, trí, tín), và là tu nhân tích đức (luân hồi, quả báo) đã bị coi là cổ há»§, lá»—i thá»i, mê tín dị Ä‘oan. Nhiá»u truyá»n thống tốt đẹp mà tổ tiên chúng ta đã phải để cả trăm năm, qua nhiá»u thế hệ, má»›i gây dá»±ng nên, đã bị xóa bá» chỉ sau vài ba chục năm. Sùng bái cá nhân được coi trá»ng hÆ¡n tinh thần gia đình. Tá»± do và quyá»n lợi cá nhân có ưu tiên hÆ¡n trách nhiệm trong gia đình, trong cá»™ng đồng. Sá»± kính trá»ng cá nhân lẫn nhau, chưa nói đến lòngï kính trá»ng ngưá»i trên, các bậc trưởng thượng trong má»™t xã há»™i có tôn ti trật tá»±, có truyá»n thống, đã biến dần. Không mấy ai bảo được ai. Trước sức mạnh cá»§a văn minh Tây Âu, mặc cảm tá»± ti nẩy nở, tinh thần vá»ng ngoại trở nên phổ cập, nhất là trong giá»›i trí thức tân há»c. Nhiá»u chá»§ nghÄ©a ngoại lai, từ cá»±c hữu đến cá»±c tả, xa lạ hay ngược vá»›i truyá»n thống cố hữu cá»§a ngưá»i Việt Nam mà không mấy ai còn nhá»› nữa, đã được du nhập.

Hệ luận kế tiếp cá»§a sá»± mất chá»§ quyá»n dân tá»™c và sá»± xóa bá» nhanh chóng ná»n văn hóa cổõ truyá»n - cÅ©ng là sá»± cắt đứt trao truyá»n truyá»n thống dân tá»™c từ thế hệ này cho thế hệ kế tiếp - là sá»± phân hóa trầm trá»ng trong xã há»™i Việt Nam. Rất nhiá»u mâu thuẫn đã nẩy nở. Mâu thuẫn giữa thế hệ cÅ© và thế hệ mớøi; giữa lá»›p ngưá»i ở thành thị quen sống vá»›i những giá trị má»›i cá»§a văn hóa Tây Âu và lá»›p ngưá»i thôn quê chỉ biết những giá trị cÅ© cá»§a Tam giáo; giữa ná»n tín ngưỡng cổ truyá»n và ná»n tín ngưỡng má»›i mà sá»± du nhập vào nước ta, than ôi, đã đồng thá»i vá»›i, và cÅ©ng dá»±a vào, sá»± xâm lăng cá»§a ngưá»i Pháp, đã gây ra biết bao chia rẽ và đối nghịch (Nguyá»…n Văn Trung); giữa ngay những chá»§ nghÄ©a nhập cảng mà nhiá»u ngưá»i đã coi có giá trị tuyệt đối vÄ©nh cá»­u như Kinh Thánh. Khi ngưá»i Pháp còn có mặt ở Ãông Dương, chính quyá»n bảo há»™, vá»›i bá»™ máy chính trị và quân sá»± khá hữu hiệu, đã có thể du trì được má»™t trật tá»± quân bình nào đó. Sau 1945, khi bá»™ máy ấy tan vỡ thì tình trạng phân hóa được thể hiện. Những mâu thuẫn văn hóa xã há»™i đã nổ tung ra dưới nhiá»u hình thức tranh đấu giữa ngưá»i Việt vá»›i nhau. Bất đồng ý kiến trong ý thức chánh trị, vá» phương thức dành độc lập, xây dá»±ng công bằng xã há»™i, kiến thiết quốc gia là chuyện tất nhiên phải có trong má»i cá»™ng đồng và sá»± giải quyết thông thưá»ng là nhân nhượng trong tinh thần tương liên, tương kính để Ä‘i đến má»™t giải pháp chắc chắn sẽ không phải là tốt nhất cho bất cứ ai, nhưng má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể chấp nhận được. Nhưng ở má»™t xã há»™i mất truyá»n thống, không còn ká»· cương, không có lãnh đạo, trong đó sá»± tín nhiệm - chưa nói đến lòng kính trá»ng - lẫn nhau là món hàng khó kiếm, thì sá»± hóa giải các đối nghịch trở nên khó khăn vô cùng. Thêm vào đóù tinh thần vá»ng ngoại cá»§a giai cấp lãnh đạo đã làm cho bài toán rắc rối thêm vì lá»i giải đã vượt khá»i tầm tay ngưá»i bản xứ. Từ đó, ngưá»i Việt nam đã mắc phải má»™t căn bệnh hiểm nghèo: đó là bệnh chia rẽ.

Má»™t cuá»™c ná»™i chiến tàn khốc suốt hÆ¡n hai mươi năm đã xẩy ra, cướp Ä‘i mạng sống cá»§a cả triệu ngưá»i Việt. Thế mà, cay đắng thay, chung cuá»™c cá»§a cuá»™c chiến huynh đệ tương tàn ấy lại do ngưá»i ngoài quyết định. Sau đó cả trăm ngàn ngưá»i Việt đã ra khá»i nước, Ä‘em trí thông minh, lòng quả cảm và sức chịu đựng ra lập thành những cá»™ng đồng ngưá»i Việt hải ngoại, rất thành công, được sá»± nể trá»ng cá»§a dân bản xứ. Có Ä‘iá»u đáng chú ý là tuy đã ra khá»i xứ, ngưá»i Việt hải ngoại cÅ©ng vẫn không sao dứt bỠđược căn bệnh trầm kha mắc phải tá»± bao giá»: bệnh chia rẽ.

Tuy nhiên, khúc ngoặt lịch sá»­ nay đã được chỉnh lại, vá»›i má»™t giá rất đắt. Ngưá»i Việt ngày nay đã có thể bình tâm suy nghÄ©, tìm lại cái bản lai diện mục cá»§a mình, trở vá» vá»›i nguồn cá»™i, hãnh diện vá»›i sá»± nghiệp cá»§a tổ tiên, lấy lại được lòng tá»± tín cá»§a má»™t dân tá»™c anh dÅ©ng và có nhiá»u tiá»m năng, để tiếp tục công trình cá»§a tiá»n nhân, dá»±ng nước và đóng góp vào sá»± hưng thịnh thế giá»›i.

Ãiá»u này có lẽ chỉ có thể chỠđợi nÆ¡i má»™t thế hệ sau này, khác vá»›i thế hệ bây giá», thế hệ những ngưá»i Việt không từng chịu Æ¡n huệ hay ảnh hưởng cá»§a ngoại bang, không có mặc cảm tá»± ti đối trước các ná»n văn minh Âu My,õ hay bất cứ ná»n văn minh nào khác, hãnh diện vá»›i công trình cá»§a tổ tiên, hãnh diện là ngưá»i Việt Nam, không vá»ng ngoại, và không còn chia rẽ hận thù. /.

Ãào Viên - (Tháng 5, năm 2000)



1) Câu chuyện như sau: Trong bữa yến tiệc do nhà vua khoản đãi, Trạng đượäc má»i ngồi đối diện vá»›i nhà vua. Vua há»i Trạng rằng: Khanh há»c thầy nào mà giá»i làm vậy ?. Nguyển Hiá»n đã tình thá»±c trả lá»i: Thần tá»± há»c là chính, đôi chá»— có trao đổi vá»›i nhà chùa. (Hạ thần há»c thần. Ãản vấn tăng sư nhất nhị tá»±). Nhà vua không nghÄ© được là Nguyá»…n Hiá»n, vì nhà rất nghèo, ở cạnh chùa làng, phải tá»± há»c lấy, mà cho rằng Hiá»n là đứa trẻ kiêu ngạo, nên đã phán trách: Khanh chưa biết giữ lá»… (Thượng nhật vi tri lá»…). Hãy tạm vá» nhà đợi vài ba năm sau sẽ bổ dụng (Khả tạm hồi gia ước tam niên nhi hậu dụng)

2) Bài thơ như sau:
        Lưỡng nhật bình đầu nhật
        Tứ sÆ¡n Ä‘iên đảo sÆ¡n
        Lưỡng vương tranh nhất quốc
        Tứ khẩu tung hoành gian

Vào triá»u, Nguyá»…n Hiá»n đã xem qua bức thư cá»§a giặc, ông lắc đầu và nói: Ãây chẳng qua là má»™t trò chÆ¡i chữ rất tầm thưá»ng khá» khạo dốt nát. Theo chiết tá»±, tất cả chỉ là má»™t chữ Ãiá»n. Thá»±c vậy, hai chữ Nhật ghép lại sao cho trên dưới bằng nhau thì là chữ Ãiá»n. Bốn chữ SÆ¡n sấp ngá»­a đảo ngược nhau cÅ©ng là chữ Ãiá»n. Hai chữ Vương giao nhau cÅ©ng là chữ Ãiá»n. Cuối cùng bốn chữ Khẩu đặt ngang dá»c liá»n nhau cÅ©ng là chữ Ãiá»n.

3) Thí dụ chữ Cha Mẹ mà ngưá»i Trung Hoa viết theo lối tượng hình thì được ngưá»i Việt lấy ngay mà Ä‘á»c là Phụ Mẫu, ngưá»i Triá»u Tiên cÅ©ng lấy mà Ä‘á»c là Pumo, ngưá»i Nhật cÅ©ng viết như ngưá»i Việt hay ngưá»i Triá»u tiên, nhưng Ä‘á»c là Fubo.

4) Ông Ãồ Việt, Tết đến thì  bầy má»±c tầu giấy Ä‘á»; bên phố đông ngưá»i qua kiếm chút tiá»n độ nhật. Trong khi đó, thuật viết chữ Hán đẹp (calligraphy) đã trở thành má»™t nghệ thuật cổ truyá»n, Ä‘i vào mạch sống chính cá»§a xã há»™i Trung Hoa và Nhật Bản. Ở nước ta, ngưá»i tá»­ tù trong Vang Bóng Má»™t Thá»i cá»§a Nguyá»…n Tuân có lẽ là ngưá»i cuối cùng cá»§a truyá»n thống này, và ông cai ngục có lẽ là ngưá»i cuối cùng có được những hạt minh châu cá»§a truyá»n thống ấy.

5) Trong những năm đầu cá»§a thập niên 60, trong má»™t dịp sang Hoa Kỳ, tôi đã được nhiá»u sinh viên Ä‘ang du há»c tại đây khuyên là nên nhận mình là ngưá»i Phi Luật Tân hay Thái Lan khi được há»i là từ đâu đến. Sau 1975, nhiá»u ngưá»i Việt Nam hải ngoại đã quyết đị¸nh không muốn còn là ngưá»i Việt Nam nữa, thay đổi cả từ tên hỠđến cung cách cư xá»­ sinh hoạt.

6) Má»™t nhà trí thức khoa bảng Việt Nam, tốt nghiệp Thạc sÄ© từ má»™t trưá»ng ưu tú nhất nước Pháp (Agrégé de Grammaire, Ancient élève de l’école Normale Supérieure) đã bầy tá» lòng biết Æ¡n cá»§a ngưá»i Việt đối vá»›i ngưá»i Pháp - vì đã Ä‘em lại văn minh cho dân bản xứ - trong má»™t cuốn sách được coi là má»™t áng văn chuÆ¡ng tuyệt tác viết bằng Pháp ngữ thá»i đó.Trong cuốn sách này (De Hanoi à la Courtine) ông đã giải thích cá»­ chỉ cao đẹp cá»§a ông - trả nợ nước Pháp - khi ông gác bá» má»™t sá»± nghiệ‡p rất danh giá (giáo sư Pháp Văn) để tình nguyện gia nhập quân đội Pháp (làm binh nhì) chiến đấu bên cạnh ngưá»i Pháp chống ngưá»i Ãức xâm lược, hồi Ãệ Nhị Thế Chiến. Ông đã sống hầu như hết cuá»™c Ä‘á»i tại Pháp.

7) Cụ Phan Bá»™i Châu đã bị tá» Ãông Dương Tạp Chí chê là dốt nát không biết tiếng Lang Sa (tiếng Pháp), không được chính phá»§ Bảo Há»™ trá»ng đãi, nên trở thành bất mãn, chỉ nói càn. Tưởng cÅ©ng nên nói thêm là hai tá» tạp chí nổi tiếng má»™t thá»i, Ãông Dương và Nam Phong, đã được chính quyá»n Pháp cho tiá»n để tuyên truyá»n cho chính sách Thuá»™c Ãịa, Bảo Há»™ cá»§a há». (Chá»§ đích Nam Phong - Nguyá»…n Văn Trung)