Chợt Nhớ
(Tùy bút Mùa Giáng Sinh
2003,
Nguyễn Hoàng Hùng.
)
Viết ngày 11 tháng 01 năm 2004.
Đón
Giáng Sinh năm nay, tôi nhớ đến Giáng Sinh trước. Nghe nhắc đến Thánh Lễ
chắc ai cũng nghĩ đến ngay tiếp đến những ǵ có thể diễn ra sau Thánh Lễ.
Thánh Lễ vừa tan, ḍng người vui mừng, vội vă đi t́m người thân và bạn bè
thân quen để chào nhau và chúc cho nhau những ǵ đẹp nhất và tươi mới nhất
trong cuộc sống hôm nay và cho ngày mai. Ngay bên phải tôi và ngay bên
trái tôi, những tấm thiệp nhỏ to với sắc màu trông rất xinh sắn. Lắng nghe
đôi câu chúc nhau thật điềm đạm và tặng nhau những món quà xinh đẹp như
với một niềm hạnh phúc đi tới vô bờ!
Tôi đứng đó, xa xa mắt hướng về chính diện của
Thánh Đường, ḷng tôi thật cảm động. Bồi hồi khi thấy các tóp Thanh Niên
hát vang lời ca ngợi Chúa cứu thế hài đồng. Rồi lần đến các em Thiếu Nhi
và Nhi Đồng cũng biết tôn kính Ngài, các em gởi giọng ca thon thẻ của ḿnh
đến với Chúa Hài Đồng. Tôi ngập lặng trong những tiếng hát vang cộng với
tiếng nhịp điệu của trống đàn. Tôi nhớ tới cái đêm hôm ấy cũng vài dịp
trọng lễ Giáng Sinh năm nay, những tiếng khóc vang v́ người ta qúa xúc cảm
từ lời cầu nguyện và khẩn xin cứu chúa của vài người làm cho ai đó súc
động đưa tay lau những giọt nước mắt rơi trên má. Tính tôi đa cảm nên trên
hai má lúc đó cũng tràn đầy những hạt sương mai đang lân lân trên má.
Một lát sau, từ trong không gian nhỏ hẹp và đông
người, tôi chợt nghe tiếng gọi Hùng, Hùng ơi, rồi Hoàng Hùng ơi ra chụp
chung với các bạn vài tấm h́nh đi. H́nh này chụp chung làm kỷ niệm, nhỏ
Tina Huỳnh nắm lấy tay tôi vừa đi vừa nói, "Anh mà không chụp chung với
tụi em, mai này không có cơ hội đâu đó nhé." Nhỏ vui vui mĩm cười và hỏi.
Anh đến đây có lâu chưa? oh, Hùng đến đây lâu rồi nh́n quanh co mà chẳng
thấy Tina và các bạn đâu hết. Tina-một cô bé vừa hiền thục vừa nết na lại
đảm đang và rất giỏi. Tina cười trong niềm vui, tiếng cười vui của cô ấy
như khiến cho tôi lăng quên cái buồn của đêm Giáng Sinh năm nay. Sau khi
chụp xong vài ba tấm ảnh để làm kỷ niệm, tôi đứng lặng thinh ngấm nh́n
trời sao, bầu không khí đêm nay cũng là lạ như có cảm giác là tôi như bị
lẽ loi trong một góc nhà thờ vậy. Ngấm cái không khí ấm cúng của đêm "Nô-en"
và tôi mĩm cười, răo bước đi cùng với đám bạn thân nhất, rời khỏi nhà thờ
Temple mà trong ḷng như lâng lâng khó tả.
Không phải ḷng tôi lâng lâng khó tả v́ vài ba gói
quà nhỏ bạn bè vừa tặng nhau, hay tiếng cười đùa........V́ đêm nay, giữa
không khí thanh tịnh ở nơi phố đông người hay nói đúng ra ở ngay trên đất
khách nơi xứ người, tôi nhận ra ḿnh trọn vẹn bằng tâm linh và trực giác.
Những ánh đèn màu, những hang đá to rồi một Jesue hài đồng được sinh ra và
nằm trong máng cỏ. H́nh Hài nhi nằm đó nhưng ngài không khóc như các em bé
khác luôn luôn ngâng vang lên không trung bằng tiếng khóc chào đời. Dáng
cây thông to cao đang lây động trong gió, thầm nhắc tôi những tháng mười
hai của đất trời Việt Nam -một đất nước Việt Nam thân yêu.
Tôi vẫy chào bạn bè và bước đi trong cái lạnh giá
của tháng mười hai mà tâm hồn như lâng lâng triều mến, thấy ḷng thật ấm
áp giữa cái lạnh tê buốt v́ tôi biết ḿnh đang được Chúa tiếp đón vào nước
của Ngài để được sức dầu trong thánh khiết của Ngài.
Sau cùng,
tôi đă viết lên niềm an ủi cho chính ḿnh:
"Lậy Chúa, xin Người hăy cho con biết đâu là
niềm hạnh phúc. Lậy Chúa nếu mà Ngài có thương con, xin Ngài hăy chỉ cho
con biết cách đem sự b́nh an và niềm vui đến cho mọi người."
Giáng Sinh 2003
Hoàng Hùng