Chuyên con trâu by--Lê Thi Diêu Hiê`n


Nàng tên Châu, Phạm Bảo Châu. Theo như lời nàng nói, Bảo Châu
có nghĩa là viên ngọc quy', là cục cưng của hai phụ huynh
ở nhà nàng. Cái tên nghe mê`m mại, mỹ miê`u và râ't ư
là con gái.Nhưng dân 12A1 lại thích gọi nàng là Trâu vi`
chữ "Trâu", liê`n với chữ "Châu" môt vần". Lại có người cắc cớ
hổi:"Sao không gọi nàng là....châu châ'u ?" thi` được trả lời:"Con
châu châ'u nhổ quá, lại giống cào cào, bọ ngựa, khó hi`nh
dung, khó phân biệt. Gọi trâu, người ta tưởng tượng ra liê`n. Và
chẳng ai điên khùng đến mức nhầm lẫn giữa con trâu với con
bo`, hay môt con gi` bốn chân đại loại như thế....". Và
tụi nó, cái đám dân mười hai A gậy nghịch như quỷ sứ
â'y, cứ thế réo tên nàng :"Trâu ! Trâu !".

Thật ti`nh, lúc đầu nàng nổi điên lên (nhỡ mô`m nói
dại, khi â'y cứ tưởng nàng bị lây dịch bo` điên bên Anh quốc).
Nàng la, nàng hét, nàng quát, nàng tháo (u'i giời, nàng...tháo!!!) nhưng
nào có ai ngán nàng. Thật là chai mặt ơi là chai mặt. Rốt cuc, nàng chào
thua. Rô`i đến độ bây giờ, khi nàng đang ba hoa chích
choè gi` đâ'y, có ai gọi "Châu" nàng sẽ không
nghe thâ'y đâu, mà phải réo "Trâu", đúng tên nàng mới quay lại.

*
Nàng ngô`i cuối bàn, dảy trong cùng. Với một chỗ ngô`i như thế,
lời giảng thầy cô bay đến chĩ co`n là những tiếng vi vu,
vi vu. Nó làm nàng buô`n, chả biết là buô`n rầu (vi` nàng đa
cảm lắm, dân chuyên văn mà li) hay buô`n....ngủ nữa. Nàng
buô`n quá, nỗi buô`n gặm nhắm nàng, và để trả thù nỗi buô`n,
nàng lôi bịch me nằm trong ngăn bàn....gặm nhắm trở lại.
Thế là huê` ! Nàng nhai chóp chép, và trời ạ, lúc
â'y trông nàng thật giống trâu nhai cổ làm sao.

Chén hết cả một bịch me mà chuông hết tiết vẫn chưa reo.
Quái ! hai tiết sao mà lâu thế. Nàng bèn lôi....đô` cắt móng
chân ra cắt, cũng chĩ để vơi nỗi buô`n thiên thu mà thôi.
Tiếng cắt "Tách...tách...." khẽ như thế nhưng chẳng may lọt vào vùng
sóng ra đa kiểm soát của mụ lớp trưởng nỗi tiếng hung ác.
Mụ quay phắt lại, hai mắt long lên, bén ngót. Liê`n
sau đó, mụ ngoắc tay bảo gả bí thư lập biên bản,
đầu tuần phạt tiê`n. Gả bí thư giở sổ định ghi, bỗng đưa
tay lên bụm miệng cười sặc sụa. Tiếng cười càng nén lại,
mặt gả càng đổ tía, đổ gay lên. Là vi` đô` cắt
móng chân của nàng, nó to gắp hai lần bi`nh thường. Và râ't
tự nhiên, trong đầu gả bí thư bỗng hiện lên hi`nh ảnh môt
con trâu gác chân lên ghế ngô`i cắt móng. Cái hi`nh ảnh â'y
làm gả cười muốn vỡ ruột.

*

Sau lần â'y, cái tên "trâu" càng bị réo tợn. Lũ con
gái lại co`n nắm cả hai bím tóc nàng mà giật giật :"Trâu
ơi là trâu !". Co`n đám con trai :"Trâu lớp mi`nh nuôi tuyệt chiêu
quá, biết cắt cả móng chân. Ðưa đi thi liên hoan xiếc quốc
tế ẵm huy chương vàng là cái chắc !". Nàng tức khí, vê` nhà
lủi trụi cái đầu (cưa sừng làm nghé chăng ?), co`n ngắn hơn
cả tóc gả bí thư, đến nỗi tới giờ Văn, cô Văn vào
lớp, vừa nhi`n thâ'y một trời....trống vắng trên cái đầu cô học
tro` cưng của mi`nh, đả suyt bật ngửa và đành đau khổ thốt
lên :"Trời ơi là trời, cái ông nam sinh bận áo dài ngô`i
bàn cuối lên trả bài cho tôi !". Co`n đương sự của nàng,
trên gương mặt hắn tổ vẻ tột cùng của sự đau khổ.
Thừa lúc nghĩ giải lao, hắn viết gi` đâ'y lên môt mẩu giâ'y nho,
vo lại rô`i ném vê` phía nàng. Nhưng giữa lúc viên giâ'y
đạt vận tốc cực đại trên quỹ đạo ném xiên, mụ lớp trưởng
đả bắt lâ'y, gọn hơ. Mẩu giâ'y viết :"Châu có biết rằng Châu
cắt tóc chính là Châu đả cầm kéo hớt luôn môt mảnh lo`ng
tan nát của tôi hay không ?
". Nàng khinh khĩnh, nện gót giày
bảy phân muốn vỡ cả sàn gạch, bước ra ngoài :"Ðâ'y, co`n bảo
đây là Trâu nữa không?". Nàng làm găng quá. Cả lớp sợ, không
dám trêu nàng nữa. Vả lại đương rằng Tết, chuyện áo quần, đi
chơi coi b rôm rả, thú vị hơn nhiê`u. Rô`i cặn ngày Tết,
sắp được nghĩ học thi` nàng đùng đùng chuyển sang lớp khác.
Ðương sự của nàng mếu máo :"Không biết ! Lớp trưởng đê`n Châu lại
cho em !". Lớp trưởng dỗ dành :"Thôi nào, nín ! Ðể chị ti`m cách"
rô`i đẩy cặp kính trễ xuống sống mũi lên, đâ'm bàn cái
rầm :"Bằng mọi cách, lớp chúng ta phải lôi kéo Trâu, à không,
Châu vê` trở lại. Và phải truy cho ra tên nào cả gan
dám xổ mũi Trâu, à không, Châu đi mắt !". Ðương sự của nàng
hăng hái xin làm trưởng ban điê`u tra. Co`n gả bí thư, đương
ngô`i đâ'u láo, nghe lớp trưởng đánh bàn cái rầm, liê`n giật
nảy người, lật đật mở sổ chúi mũi vào đâ'y và hy' hoái :"Chương
tri`nh hành động trước Tết : Ti`m trâu lạc trở vê` chuô`ng
mười hai A gậy !
".

Xuân con trâu,1997

N.Ð.P