Quán Văn

Tượng Lính

    khoa hữu

 

Lịch sử không cho chúng ta những số phận khác

 

I-

Ta cầm súng thời làm lính thú

dọc ngang ta nón sắt đội đầu

vẹt gót giày bạc phếch áo trận

viên đạn đồng ngủ đứng trong bao.

 

Ta lính tác chiến quen liều lĩnh

tháng phát ba mươi ngày hành quân

ly rượu sáng cay lòng bè bạn

bữa cơm chiều nuốt vội thương tâm.

 

Xem trọng xem khinh thằng lính trận

tướng phải thăm lính ở chiến trường

máu vinh quang nước mắt uất hận

khóc thằng về vị quốc vong thân.

 

Trái tim thư sinh gan trận mạc

cằm rậm râu dài tóc trên đầu

quần rách gối quằn vai mơ ước

nghỉ, ngồi gác súng chuyện đâu đâu.

 

Đêm mồ hôi đào gấp lỗ huyệt

buông xuôi tay ngó xuống phận mình

giấc ngủ ngắn kề bên cái chết

liệu mai còn thức với bình minh.

 

Bập bập trên môi điếu thuốc tắt

nóng mùa khô lạnh cóng mùa mưa

bóng tối bưng mấy thằng nằm thức

chuyền vài hơi thuốc chết không chừa.

 

Bạn thương ta ngòi bút thi sĩ

còn thương ta chung bước đường cùng

chết như đùa sống như bất kể

chết cùng chia máu sống chia cơm.

 

Sáng lội ven sông chiều mé núi

theo mặt trời đêm cũng là ngày

vui có lúc với giun với dế

buồn khi còn như cỏ như cây.

 

Vài ngày phép ta mang về phố

chẳng tình nhân, không ấm chỗ nằm

ngồi công viên nghe ma tình tự

tưởng mình âm phủ đã nghìn năm.

 

Đi chiến dịch xa biệt tổ quốc

bước viễn chinh đâu có ngày về

tay vuốt tóc những thằng về trước

máu còn nhớ máu lúc phân ly.

 

Nắng nhiệt  đới khát khô cổ họng

đồng mưa dồn lũ ngập tâm can

mưa nắng đã hai mùa chiến trận

đêm chờ nghe quỷ sứ gọi hồn.

 

Tội nghiệp tin thư về đất hứa

chữ giống người nghiêng ngã cơn say

nỗi buồn ta hằn trang giấy ước

vói mắt nhìn mấy lớp mây bay.

 

Tôi nghiệp ta, tội nghiệp súng đạn

nổ như mê giải nỗi u sầu

sợi tóc treo tháng ngày vô hạn

vĩnh biệt nhau hẹn để gặp nhau.

 

Đất nghĩa trang chung ngày hạnh ngộ

mộ mộ bia lớp lớp bảo tàng

nơi yên ngựa anh hùng mạt lộ

đá khắc tên lịch sử từng trang.

 

II-

Ta còn gì, viên đạn bắn sót

mấy thằng còn, sống cũng phế nhân

chút nghĩa khí cũ cùng non nước

những tấm lòng mai một thời gian.

 

Trong tư tưởng ta – ta đã thắng

mười năm thua đời tựa đá mài

hủy thịt da thành người dị dạng

moi ruột gan để nỗi bi ai.

 

Ta làm thơ gởi thằng cầm súng

hơn triệu thằng bỏ súng đi đâu

đứa đến quê người đời lận đận

ta quê nhà nhức vết thương sâu.¨

 

Trở về trang tác giả và tác phẩm