PHAOLO PHẠM THANH
Cứ
mỗi giây trôi qua trên thế gian này thì lại có những tiếng khóc
chào đời đánh dấu sự nhập thế cuả một tân linh hồn. Cũng có những
tiếng cười chúc mừng đôi lứa nên duyên chồng vợ. Và dĩ nhiên cũng
có những giọt lệ ngậm ngùi tiễn đưa người về bên kia cưả tử. Vòng
sinh biệt tử ly xoáy chặt đời người trong vui buồn khổ lụy khó ai
tránh khỏi. Và sự vui sướng hay khổ đau cuả một kiếp người cũng
ngắn tưạ tiếng khóc hay tiếng cười so với chuỗi thời gian dài thiên
thu bất tận.
Ngày
16/4/2002 năm nay trôi thật bình thản trong cuộc sống bình dị cuả
tôi. Bình thản đến độ tôi không
nghe được những giọt nước mắt lăn trên má nhăn nheo cuả một bà mẹ
già Việt Nam nghèo đói mắt đã mờ, tay chân run rẩy ôm xác con trai
mình khóc ngất tại giáo xứ Phủ Cam xa xôi hẻo lánh ở Huế. Khi được
nghe nói đến cái chết tức tưởi cuả con bà tên Phaolô Phạm Thanh tôi
cảm thấy như có một gáo nước lạnh dội lên đầu tôi, lên đầu những
ai vẫn còn nhìn cuộc đời qua khung kính mầu hồng giả tạo. Cái chết
cuả anh Thanh làm tôi trăn trở suy tư nhiều về hiện tình đất nước.
Phaolô
Phạm Thanh, con cuả ông Phaolô Phạm Ngọc và bà Anna Nguyễn Thị Miên,
chào đời năm 1956 và giã từ cuộc sống ngày 16/4/2002. Với tuổi đời
46 còn tương đối trẻ, nếu anh Thanh chết một cách bình thường vì bịnh
tật hay tai nạn xe hơi như bao người khác trên thế giới, thì có lẽ
tôi, những giáo dân và giới linh mục tu sĩ tại Huế đã không phải
quá đau đớn trằn trọc về cái chết oan khiên này để rồi người dân
ở Huế coi cái chết đó là một biểu tượng thanh niên công giáo VN
thế kỷ XX, đã dám chấp nhận đọa đày gian khổ vì can đảm làm chứng
cho sự thật.
Riêng
đối với tôi, không phải anh Thanh vưà lià trần ngày 16/4/2002. Anh đã
thật sự đi vào cõi chết kể từ năm 1977, từ cái ngày thánh lễ cuối
cùng tại nhà thờ chánh toà Phủ Cam, sau khi anh lên tiếng cầu nguyện
tự phát: “Xin Chuá cho chúng con sớm được hưởng tự do tôn giáo và
công bằng xã hội, vì hiện nay nhiều giáo dân bị đàn áp và nhiều
công dân bị tước đoạt tài sản”.
Chàng
trai trẻ vưà tròn 21 tuổi thanh xuân, cao lớn, đẹp trai và thông minh
tên Thanh nào có thể ngờ được rằng lời nguyện này đã kết thúc
cuộc đời anh ngay từ lúc đó. Người thanh niên tràn đầy nhựa sống,
yêu sự thật và thích nói thẳng đâu có thể tưởng tượng được là
những lời nói nhân bản bộc phát tự trái tim khát vọng công bằng
cuả mình đã đẩy anh vào lao ngục tra tấn dã mãn biến Thanh thành một
người tàn phế loạn trí sau khi được thả ra khỏi tù. Trí óc thông minh
cuả người trai trẻ tên Thanh đã ngưng hoạt động kể từ ngày hôm đó.
Chỉ còn lại cái xác thân tàn tật vô tri vô giác sống lây lất trong
cơ hàn ròng rã suốt 27 năm trời cho đến khi kiệt lực mới trở về
với cát bụi. Có lẽ lúc hồn lià khỏi xác, linh hồn Thanh hẳn phải
giật mình khó mà nhận ra được tấm thân tàn ma dại cuả chính anh, một xác thân bị dập vùi cho hoa
tự do tôn giáo hàm tiếu trong tim
anh và trong lòng dân tộc. Tôi đoán rằng khi trực diện với
thể xác tàn tạ cuả mình, anh sẽ không hối tiếc về sự chọn lựa cuả
anh nhưng ngược lại anh sẽ mỉm cười hãnh diện vì thấy rằng bạo lực
tra tấn dã man chỉ ghiền nát được phần xác chứ không tách được linh
hồn anh rời khỏi Chuá. Tôi kính cẩn nghiêng mình bái phục tiễn đưa
vong linh người con chiên ngoan đạo về với Chuá Trời. Người con chiên hiền lành sống với
cái tâm đạo rất cao và hành đạo bằng một trái tim chân thật đầy
đặn tình người nào khác chi những vị Thánh tử vì đạo. Xác thân anh giờ đây đã tan vào lòng
đất mẹ, đã trở về với cát bụi hư vô.
Nhưng trong tâm tôi và trong lòng người dân Huế, linh hồn người
thanh niên trẻ tên Phaolô Phạm Thanh vẫn còn sống oai phong lẫm liệt.
Tinh thần dũng cảm, ưa sự thật và công bằng xã hội, qúy trọng tình
người cuả Phaolô Phạm Thanh vẫn còn đó. Khát vọng tự do tôn giáo
cuả Phaolô Phạm Thanh đang gậm nhấm đời tôi, thấm vào lòng giáo dân
bên nhà và đồng bào hải ngoại.
Anh đã chết, nhưng linh hồn anh chưa chết, vẫn soi đường cho
những người đồng hành đi giưã đêm đen bạo lực, giúp họ thắp sáng
ngọn đuốc tự do tôn giáo đang bập bùng réo gọi trên khắp nẻo đường
quê hương.
Cái
chết oan khiên cuả anh đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều về những điều
bất hạnh khó mà tin rằng đang xảy ra trên đất nước chúng ta ở thời
đại văn minh này. Tôi làm sao có thể ngờ được rằng những người
lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam lại nỡ lòng nào tra tấn bẻ tay, phá hủy
bộ óc, thân xác cuả một người thanh niên trẻ đầy nhiệt huyết thông
minh sáng suốt để biến người dân lành mạnh này thành kẻ què quặt
tàn phế. Tôi rùng mình nổi da gà trước cách đối xử quá tàn nhẫn
cuả cấp lãnh đạo vô thần coi dân chả khác chi gà vịt. Sống ở nơi có
tự do dân chủ như xứ Úc, đối với một người công dân lỡ sinh ra tàn
tật, chính phủ Úc lo tìm đủ mọi cách chưã thương tật cho người đó
cũng như có những chương trình trợ cấp xã hội đặc biệt giúp cho họ
có một đời sống vật chất lẫn tinh thần thoải mái hơn. Làm gì có
cái cảnh chính quyền tác oai tác quái bẻ tay chân người dân, phá
hủy bộ óc dân để biến họ thành những kẻ què quặt sống ngoài lề
xã hội giống như thân phận cuả Phaolô Phạm Thanh.
Linh
hồn anh Thanh và đồng bào tôi hỡi! Bị giam hãm trong một thế giới
khép kín tự do nơi đó nhân phẩm con người bị chà đạp, đồng bào tôi
làm sao biết được ở bên kia bờ đại dương, nơi phương trời tự do xa
xăm ấy, mạng sống và nhân phẩm con người được chính phủ họ nâng niu
chăm sóc bảo vệ. Dân đói có chính phủ lo cho cơm no áo mặc. Dân đau
có chính phủ cho thuốc uống. Dân tàn tật có chính phủ gửi người đến
tận nhà chăm sóc chu đáo. Ở các
nước tự do dân chủ chính quyền mới thực sự vì dân và lo cho dân.
Biết đến bao giờ dân tôi được đối xử nhân đạo và được sống với
nhân phẩm con người? Cũng vì thế, tôi cầu mong luồng sinh khí tự do
dân chủ sớm về trên quê hương mình để dân tôi hết khổ, và để
không còn cảnh những kẻ thống trị đàn áp dã man những người dân
ngheò đói vô tội như Phaolô Phạm Thanh.
Nghĩ
đến thân phận tàn phế bất hạnh cuả Phaolô Phạm Thanh tôi tránh sao
không khỏi nghẹn ngaò uất hận thương tiếc anh lẫn xót xa cho dân tộc
mình ở bên nhà. Ngày hôm nay, khi ngồi thầm lặng cầu nguyện trong
giáo đường Úc tưởng nhớ đến anh, tôi mới thấy rằng qua bao thăng
trầm lịch sử nhân loại, Thiên Chuá giáo sở dĩ còn tồn tại cho tới
ngày hôm nay cũng bởi nhờ có những viên gạch nhân ái cao qúy chấp
nhận hy sinh lót đường cho sự sống còn cuả đạo pháp như Đức tổng
Giám Mục Nguyễn Kim Điền, như qúy linh mục Nguyễn Văn Lý, Phan Văn
Lợi, Nguyễn Hữu Giải và giáo dân An Truyền, Nguyệt Biều v.v.. Cũng
vì thế, mai sau khi tiếng chuông giáo đường ngân vang trong bầu trời
Việt Nam tự do, đoàn người dâng thánh lễ tất nhiên sẽ im lặng ngậm
ngùi tri ân những viên gạch lót đường đã cho họ có được những giây
phút tự do sống trọn vẹn với niềm tin nơi Thiên Chuá.
Phaolô
Phạm Thanh đã trở về Nước Chuá hôm 16/4/2002. Nơi anh nằm xuống, tình
Thiên Chuá rạng ngời. Người dân
ở Huế đã coi cái chết cuả anh là một “biểu tượng thanh niên công
giáo VN thế kỷ XX, đã dám chấp nhận đọa đày gian khổ vì can đảm làm
chứng cho sự thật”. Một biểu tượng cuả tuổi trẻ Việt Nam tự do bất
khuất mà đời sau sẽ còn tưởng nhớ đến những viên gạch tiên phong
xây nền nhà tự do dân chủ cho giòng giống Lạc Hồng. Nguyện cầu linh
hồn Phaolô Phạm Thanh sớm yên nghỉ bình an nơi Nước Chuá.
Nam
Dao
Adelaide
30/4/2002