Bài thơ không tên
                 (do người cải tạo gửi cho vợ)
 

                  Em ạ, đêm nay không ngủ được
                  Chỉ vì mơ tới dáng em thôi
                  Anh gom tất cả bao thi tứ
                  Riêng tặng cho em một chút lời
 
                  Thư viết cho em giữa chốn này
                  Ðâu còn bóng lửa chút men say
                  Em ơi cá chậu chim lồng đấy
                  Ðịnh mệnh con người thật đắng cay!
 
                  Chưa dặn dò em anh đã đi
                  Ðể em mòn mỏi tội tình chi
                  Bao năm chinh chiến ta gần gũi
                  Giờ đã thanh bình lại biệt ly.
 
                  Sáng sớm tinh sương dậy tưới rau
                  Áo quần không đủ ấm nên đau
                  Không cần khắc phục không cần thuốc.
                  Chỉ cần em thôi bệnh hết đau
 
                  Tôi gặp những người ngu quá ngu
                  Âm thầm trong kiếp sống thầy tu
                  Có tôi trong lớp người ngu ấy
                  Nửa kiếp thầy tu nửa kiếp tù.
 
                  Tôi chẳng còn gì với ước mơ
                  Với đàn con dại với tình thơ
                  Vợ tôi gánh chịu nhiều cay đắng
                  Thương kiếp con tằm vẫn nhả tơ
 
                  Trời hỡi sao tôi lại phụ nàng
                  Ðể nàng lạnh lẽo chốn lầu trang
                  Ai đi vác củi ngoài sương gió
                  Có biết chăng tâm sự bẽ bàng
 
                  Kiên nhẫn nghe em rán đợi chờ
                  Anh về em sẽ hết bơ vơ
                  Bến xưa lại gặp con đò cũ
                  Tàu đỗ về ga như ước mơ
 
                  Vợ tôi như thiếu phụ bên song
                  Ðứng bán hàng rong trông ngóng chồng
                  Ðoàn người vác củi về ngang đó
                  Lệ ướt rèm mi ai biết không?

 
                           Khuyết danh