Ðịnh Giang
Ðỗ quyên





Em đi nắng đổ lưng đồi
Tóc man dại nối chân trời lẳng lơ
Ðèo cao lên mãi ơ hờ
Thu thay tóc lá, gió vờ rung cây

Ðường chiều rét mướt mưa ngày
Ngõ đêm cô tịch trình bày hoang vu
Thoáng đèn heo hút sương mù
Thoáng chiêm bao thấy giã từ anh sao

Anh về gió hú đỉnh đèo
Thác gầm sóng bạc, thu vèo tóc xanh
Giấc mơ còn thấy quê mình
Còn ôm khoảng nắng thị thành nhớ em