Trần Từ Duy
Giấu

Sân ga bửa ấy đưa người
Lòng ta giấu khóc trong cười đó thôi
Người về chốn ấy xa xôi
Yêu thương ta muốn đôi lời gởi theo
Sợ người qua núi qua đèo
Lời ta hóa vực cheo leo phận người
(Ta qua bao trận khóc cười
Còn nghe tê buốt huống người chưa qua)
Người đi còn lại mình ta
Chôn chân đứng giữa sân ga khóc người