Hai đời làm mẹ
Trầm Hương


Con trở về sau cuộc chiến tranh
Không chàng trai nào đưa tiễn
Không c̣n nữa lời thề non hẹn biển
Mẹ là người duy nhất đón đưa con

Ừ, th́ con về với mẹ
Ngôi nhà ta bao năm rồi đơn lẻ
Mẹ hái hoa bưởi về gội tóc cho con đây
Ôi mái tóc xanh dài dưới bàn tay nhăn của mẹ
Ṿm ngực con vẫn căng tṛn sức trẻ
Mẹ run lên khi chạm vào đôi chân ngà ngọc của con

Gửi lại chiến trường
Sự im lặng c̣n đau đớn hơn ngàn lần tiếng nấc
Con ơi, làm sao mẹ quen được nỗi mất mát này !

Bầu trơi ḥa b́nh quá cao xanh
Vườn nhà ta sum suê hoa trái
Mẹ thèm khát bồng bế trẻ thơ
-Mẹ ơi, ai lấy con n𓕟a bây giờ !

Tiếng thở dài theo gió bay đi
Đêm đêm ánh trăng ngập tràn căn pḥng trinh nữ
Ngực tràn tấm hương đồng cỏ nội
Bầu vú cong như dấu hỏi
Mẹ già quá th́ sinh nở
Con c̣n trẻ sao không lấy được chồng
Bất chấp mất mát
Bất chấp tủi hổ
Và đôi mắt trinh nữ đầm đ́a ḍng lệ
Lóng lánh dưới trăng khuya
Rồi một đêm
Có người đàn ông đến với pḥng trinh nữ kia
Lặng lẽ lẩn vào bóng tối
Bí mật như lời thề
Ngôi nhà không có trẻ thơ
Sợ nỗi cô đơn và lụi tàn hơn búa ŕu dư luận
Ừ, th́ có chi đâu mà sợ
Con c̣n trẻ, mẹ lành lặn đôi chân
Mẹ con ḿnh tựa nhau mà sống
Con mang thai chín tháng mười ngày
Mẹ mang giùm con suốt đời gánh nặng .



* Trầm Hương là ái nữ thứ bảy trong gia đình có 10 người con của một thầy giáo làng ở xã Lộc Thuận, huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre. Thi phẩm : Hoa lửa...