Hỡi Lịch sử, ta thương ḿnh quá đỗi!
Hỡi Lịch sử, ta thươn gḿnh quá đỗi
Ta thương ḿnh bỡi chính nỗi ta đau. ! (1)
Em đến từ phương nao
Mà theo Em gió bấc ?
Em đến từ phương nào
Mà sau em mưa dầm hiu hắt ?
Em đến từ phương Nam hay hương Bắc
Mà băo dông ào ạt ?
Em đến từ Đông hay từ Tây
Mà bóng đêm lên dày đặc ?
Em đến từ đâu ?
Ôi Em ! Hỡi người Em yêu dấu
Tôi thức thâu đêm để nguyện cầu
Mong Em đến cho đời tôi tiếng….khóc !
Em đă đến với đời tôi buổi đó
Ru đau thương êm ái nhẹ vô đời
Rạo rực chào Em như lá cành đón gió
Bước Em đi tôi trải một ḍng tươi
Tôi đứng trước những chiều bỏ ngỏ
Ḍng đêm buông tôi ngỡ một trời hồng
Mưa vào khuya nâng niu t́nh ư lá
Sương vào hồn ấp ủ nét xanh trong
Tôi đứng trước những chiều hoang gió lộng
Thác mưa tuôn tôi bảo mộng lên hồn
Màu sắc tím ru trán đời mở rộng
Lời chua cay mùi hương vị tân hôn !
Cảm tạ Em cho đời tôi tiếng khóc
Khóc ră rời, khóc rưng rức thâu canh
Cảm tạ Em cho đời tôi khổ nhọc
Nỗi buồn đau rũ rượi cả châu thân !
Tôi tắm đời tôi bằng nước mắt
Tôi thương Em bằng lệ ngọc âm thầm
Tôi bỗng hiểu cơi đời nầy không mất
Khi nghĩa t́nh c̣n kết tiếng ‘Yêu Em’.
Hỡi lịch sử, ta thương ḿnh quá đỗi !
Ta thương ḿnh bỡi chính nỗi ta đau
Bỡi chính nỗi Em lưu đày biệt xứ … !
Chong ngọn đèn khuya
Ru đêm vào t́nh tự
Ta ôn ngày quá khứ
Sống bên nhau
Và kể nhau nghe :
Chuyện đời xưa :
"Chàng chăn trâu lấy nàng Chức nữ
Gái nhà vua yêu trộm kẻ chèo thuyền…"
- Trai anh hùng sánh với gái thuyền quyên
Là Ta đó !
Em nguưt nh́n anh e thẹn….
Anh khẽ bứt cộng cỏ non nơi bờ ruộng
Trao Em chuyền lên mũi ngửi thơm tho
Rồi cùng ngước nh́n lên cao
Ta cùng đếm :
"Một ông sao sáng
Hai ông sáng sao
Ba ông sao sáng…
Chúng ḿnh thương nhau"
Ôi ! Ngày vui qua mau
Bây giờ buồn tê tái
Mắt run mờ tê dại, ngẩn ngơ thôi !
Nào anh đen bạc với đời
Nào Em nhan sắc cho Trời Đất ghen !!!
Anh vẫn bước cho hết đường vực thẳm
Em vẫn đi cho đến đáy hư vô
Cơng hồn trẻ nơi lưng c̣ng lăo bộc
Gieo t́nh xuân vào băo loạn giao mùa
Trên khập khiễng qua đường ngang lối dọc
Ta t́m về nằm ngủ giấc Lư Sơn (2)
Trong lặng lẽ ngắm một v́ sao mọc (3)
Tạ thời gian xua xương máu chạy quàng !
Dưới ánh sáng của v́ sao nhảy múa (4)
Em thẹn thùng như thưở mới lên duyên
Mắt ướt màu xanh lên óng ả
Mạch thắm sông dài mở kỷ nguyên.
Bấy giờ trời đă qua đêm
Cánh buồm viễn mộng
Tiếng chèo ḥ khoan
Anh về xỏa mộng đầu truông
Rước Em về tắm lại ḍng suối Tiên.
Nguyễn Thùy
______________
Chú thích :
1) Ta : vừa là tác giả vừa là dân tộc
2) Lư Sơn : một địa danh bên Trung Quốc, nơi có nhiều chùa chiền và Sư săi, Thiền sư. Nhà thơ Tô Đông Pha thường lui tới đàm đạo và họa thơ với các Thiền sư nầy. Trong bài thơ, Lư Sơn ám chỉ cái Tâm Phật.
3) V́ sao mọc : mượn ư lúc Chúa Jésus đản sinh, có một Ngôi Sao hiện ra ở Phương Đông, hướng dẫn các nhà thông thái đến nơi Chúa sinh.Sau nầy, Chúa Jésus bảo : ‘Ta là ánh sáng, đường đi, lẽ thật’. Cũng mượn ư của M. Heidegger : ‘’Đi về phía Ngôi Sao, không ǵ khác’’ (‘Marcher vers une étoile, rien d’autre ).
4) V́ sao nhảy múa : étoile dansante. Mượn ư của F. Nietzche trong ‘Ainsi parlait Zarathoustra’ : Tôi đă nói cùng anh rồi đó, tự thân ta phải mang nặng hỗn mang kia để có thể tạo nên một v́ sao nhảy múa. Tôi đă nói cùng anh rồi đó, tự thân anh đă mang nặng hỗn mang rồi’ (Je vous l’ai đit, il faut porter en soi ce chaos pour être capable d’enfanter une étoile dansante. Je vous l’ai dit, vous portez déjà en vous ce chaos’).
Ngôi Nhà Lịch Sử
Ngôi nhà lịch sử của tôi ơi !
Đă mấy mươi năm chẳng thể cười
Nhưng đă bao lần qua ánh mắt
Tôi nhập vào Em rộn ră vui
Nơi Em t́nh tự bao lần nhỉ ?
Và đă bao lần tôi khóc tôi
Và đă bao lần Em khẽ thốt :
"Có một ông Sao* sáng đỉnh trời" ! ‘1)
Những ngày mưa gió ở bên Em
Em lắng vào tim giọt giọt mềm
Em vuốt từng khuya hơi thở nhỏ
Đón hồn sông núi nở hoa đêm
Những sáng khung trời mở thái dương
Em những tươi ra đẹp dị thường
Chút nắng hồng mai qua cánh khép
Lay chí chim bằng mộng bốn phương
Những sáng xuân hồng mây ly tao
Cành non trổ lộc, chóc chim chào
Em gieo ư sống bao nguồn mới
Mở rộng t́nh tôi đẹp lối vào
Những lần trời khóc nỗi cô liêu
Cơi đất thâm u lạnh dáng chiều
Những buổi sầu hoang lên phố thị
Em dẫn đường tôi sáng nét yêu
Những ngày hạ nắng tiếp thu mây
Những lúc hoàng hôn kết mằt dày
Tôi ở bên Em và sống lại
Bao thời oanh liệt, đắm mê say
Những buổi đông về chở gió may
Những lần sương xuống phủ vai gầy
Em vẫn ru êm lời viễn mộng
Chỉ lối tôi về lạc đắng cay !
Ngôi nhà lịch sử của tôi ơi !
Biết nói làm sao, nói đủ lời ?
Từng chặng đường qua dông với băo
Châu ch́m, ngọc nát, máu xương phơi !
Em đă đ̣i phen những ră rời
Mưa sầu gió thảm buốt đơn côi
Đàn ma gảy khúc ly hồn nước
Giọng quỷ thêu trang lạc nghĩa đời !
Ngôi nhà lịch sử của tôi ơi !
Em là sử mệnh của tôi thôi
Đường đi gắn bó xuôi cùng ngược
Trang trải cho nhau tiếng khóc cười
Em vẫn bền gan lặng lẽ đi
Đón chào đổ vỡ với phân ly
Từng trang, từng nét lời châu ngọc
Thách thức thời gian một cuộc kỳ !
Tôi vẫn là tôi của núi sông
Trùng trùng nắng hạ với mưa đông
Trong Em tôi dệt lời phương cảo
Hạnh ngộ vào Em triệu triêu ḷng
Cho dẫu dù sao dẫu có sao
Trăng vẫn tṛn trăng, núi vẫn cao
Sông vẫn xuôi về xanh sắc biển
Vạn thưở t́nh ta vẫn đậm màu
Ngôi nhà lịch sử của tôi ơi !
Lịch sử riêng tôi, lịch sử Người
Xóa sạch nhân sinh màu thế dạ
Trải rộng thanh tân vạn bến đời.
Nguyễn Thùy
* ông Sao : mượn ư trong Phúc âm Mathieu : Lúc Chúa Jésus đản sinh, có một Ngôi Sao hiện ra ở phương Đông, hướng dẫn các nhà thông thái đến nơi Chúa vừa sinh, dâng ba lễ vật ‘Vàng, nhũ hương và mộc dược’.