Chuẩn bị cho cuộc diễn hành trên đường tự-do

 

Việt-đạo Quang

 

 

Những cuộc tranh đấu trong cũng như ng̣ai nước là báo hiệu của một biến cố lớn sắp xảy ra cho đất nước.  Một số người đă đưa ra những chiến lược ngăn chận kế họach chia rẽ và đánh phá của Việt-gian CS.  Điểm này chứng tỏ rằng bọn chúng đă thất bại trong chiến dịch tiêu diệt tinh thần dân tộc của người Việt.  Sự đề kháng tuy bị ḱm hăm nhưng vẫn c̣n đó.  Nhiều người nao nức giành lại tự do và nhân quyền cho quê hương.  Các phong trào như đ̣i lại tên thành phố Sài-G̣n, đ̣i lại đất, đ̣i lại lẽ công bằng cho công nhân, đ̣i lại nhà cửa, tất cả đều là bước đầu dẫn đến phong trào đ̣i lại toàn lănh thổ.  Dẫu bọn cướp có nhân nhượng trả lại một vài quyền lợi cho cá nhân hay cho tập thể nào đi nữa người ta cũng nhận thấy rằng nếu không lấy lại tổ quốc bây giờ th́ chẳng bao lâu cả nước cũng bị dâng cho Tàu cộng; và như thế những quyền lợi nhỏ bây giờ sẽ trờ thành con số không lần nữa.  Tuy nhiên, như các nhà cách mạng yêu nước chống Pháp đă từng nói: ‘Đừng lo người dân không đ̣i lại được tự do, hăy lo là khi có tự do th́ người dân sẽ làm ǵ với quyền tự do của ḿnh.’  Để chuẩn bị cho một cuộc diễn hành trên đường tự-do hẳn có rất nhiều khía cạnh cần xét đến.  Người viết xin chỉ nêu ra hai khía cạnh sau:

 

Hồi phục chính nghĩa của lịch sử dân tộc:

 

Sau bao nhiêu năm bị ḱm kẹp và nhồi sọ, nhiều người đă không có cơ hội để t́m hiểu chính sử của đất nước, nhất là thế hệ trẻ: những người đă được đào tạo bởi chính sách lừa bịp của Việt-gian CS.  Dẫu sau này họ có thấy sự khác biệt giữa Quốc-Gia và Việt-gian họ cũng không ư thức rơ được tội đồ của đảng Việt-gian CS với dân tộc.  Phải nói là nhiều ḍng sử trên thế giới đă ghi nhận công lao của bọn Việt-gian trong cuộc đấu tranh cho nền tự trị của đất nước.  Điều này gây hoang mang cho những sinh viên muốn t́m hiều về lịch sử Việt Nam.  Tuy nhiên, điểm không thể chối căi được là ḍng sử được công nhận là ḍng sử của kẻ thắng.  Chúng ta không thể ngây thơ măi mà mong người ngoài nói sự thật về lịch sử dân tộc.  Các biến cố xảy ra trên thế giới cho thấy là các tổ chức quốc tế như Liên-hiệp-Quốc chỉ lên tiếng về một vấn đề ǵ khi có đụng chạm đến quyền lợi của các nước hội viên.  Những vấn đề như nhân quyền, công lư chỉ là điều kiện buôn bán.  Nếu phải kêu một thằng ăn cướp bằng ‘Ngài’ để có lợi trong giao dịch kinh tế hay chính trị th́ họ không ngần ngại xưng hô như vậy.  Đă như thế th́ lẽ nào họ lại sửa lại ḍng sử bất chính để cho dân tộc họ phê phán.  Muốn có được ḍng sử đúng đắn cho dân tộc th́ người Việt-Nam phải tự ḿnh t́m hiểu lấy sự thật.  Khi biết được sự thật th́ không ai có thể để cho bọn Việt-gian CS nắm quyền cai trị đất nước nữa.  Và một khi đảng Việt-gian đă bị lật đổ để được thay thế bằng một chính quyền biết lo cho dân th́ thế giới tất nhiên phải sửa lại ḍng sử mà họ viết về Việt-Nam.  Tuy nhiên, làm thế nào người Việt tự do có thể kiếm ra được những hồ sơ trung thực để viết lên trang sử của ḿnh?  Xin thưa hăy so sánh các lời bàn về những biến cố trong qúa khứ và những diễn tiến ở hiện tại.

 

Một số trí thức ngựa cho rằng mặc dù Việt-gian CS có tội với dân tộc nhưng chúng cũng có công đánh đuổi thực dân Pháp.  Nhưng, như nhà báo Việt Thường đă phân tích, từ khi đảng Việt-gian CS khơi mầm cho đến nay, chúng không làm bất cứ điều ǵ với mục đích phục vụ dân tộc.  Hỏi rằng nếu nói như vậy th́ tại sao hồ chí minh lại lănh đạo quần chúng đánh đuổi thực dân Pháp?  Xin thưa, hồ chí minh chỉ dùng quân đội để tranh quyền lợi với Pháp chứ không có ư định đánh đuổi thực dân.  Điển h́nh là sau đệ nhị thế chiến, chính y đă kư hiệp định sơ bộ để công nhận Việt-Nam là nước bảo hộ của Pháp.  Chính y đă đón mời quân đội Pháp vào Hà-Nội và lợi dụng Pháp tiêu diệt các đảng phái chống Pháp.  Đám trí thức ngựa biện luận rằng sở dĩ cáo hồ làm như vậy là v́ y chọn theo Pháp hơn là theo Tàu.  Tuy nhiên, quân đội của Tưởng Giới Thạch rút ra khỏi Việt-Nam một tuần trước khi cáo hồ kư hiệp định với Pháp.  Hơn nữa, nếu lúc đó y công khai theo Pháp th́ sẽ mất uy tín với người dân.  Cái gọi là thỏa hiệp với Pháp để tránh đổ máu chỉ là cái cớ.  Thực ra họ hồ đă mời Pháp trở lại và chỉ điểm cho Pháp tiêu diệt những nhà cách mạng có uy tín.  Sau khi các lănh tụ của các đảng phái chống Pháp bị tiêu diệt, cáo hồ nghiễm nhiên thâu tóm các đảng viên của họ và tự tôn là kẻ lănh đạo chống Pháp duy nhất.  Những người Quốc-Gia, v́ ḷng yêu nước đành phải cúi ḿnh chịu dưới sự lănh đạo của tên cướp.  Vậy nên, sự thành công trong công cuộc chống Pháp là công lao của người dân chứ không phải của bọn cướp.

 

Phải chăng đây là lời vu khống vô cớ cho hồ?  Để t́m ra câu trả lời xin hăy nh́n vào hành động thực tại của bọn Việt-gian CS trong việc Tàu cộng cướp quần đảo Trường-Sa và Ḥang-Sa.  Lại một lần nữa, chúng ta thấy bọn cướp muốn đem bổn cũ ra xài lại: chúng muốn lănh đạo người Việt trong cũng như ngoài nước chống lại bọn Tàu ngoại xâm mà chính bọn chúng đă dâng đất và dâng biển cho.  Nếu thành công th́ một lần nữa bọn Việt-gian lại giành công về chúng.  Nếu thất bại th́ chúng cũng thủ tiêu bớt được một số người có tinh thần dân tộc.  Chỉ cần để ư một chút chúng ta có thể thấy rằng sở dĩ Pháp đóng vai tṛ quan trọng trong việc chia đôi đất nước ở hiệp định Geneve là v́ giữa Pháp và đảng Việt-gian CS đă có những thỏa hiệp có lợi cho đôi bên.  Đă thua trận ở Điện-biên-Phủ th́ tại sao Pháp lại giúp cho tập đoàn Việt-gian ở hiệp-định Geneve?  Sở dĩ Pháp làm như vậy là v́ Pháp đă nhận thức được rằng thà giúp một thằng ăn cướp mà ḿnh có thể thỏa hiệp với nó c̣n hơn là giúp một dân tộc muốn đá ḿnh ra khỏi nước của họ.  Những quyền lợi lặt vặt như các vụ buôn bán quặng mỏ làm lợi cho nước Pháp và làm đầy túi bọn Việt-gian.  Bấy lâu nay tuy những dịch vụ này không được công khai nhưng cũng không tránh khỏi để lại chứng tích.

 

Khi biết rơ được chân tướng của bọn Việt-gian, chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ dẫn chứng để viết lại ḍng sử trung thực của dân tộc, lấy lại chính nghĩa cho những người đă vị quốc vong thân.

 

 

Trưởng thành trong tư tưởng và trách nhiệm

 

Từ khi phải rời bỏ quê hương, nhiều người đă không ngừng ḥai tưởng đến nơi quê cha đất tổ.  Sau khi ổn định và thành công trong việc xây dựng cơ ngơi, họ mong muốn góp phần vào tu sửa đất nước, hy vọng giúp tay trong việc thay đổi dân trí.  Tuy nhiên, một số người vẫn chưa ư thức rằng bạo quyền Việt-gian CS là một đảng cướp không có một ư thức hệ nào cả.  Đối với bọn  không có ư thức hệ mà lại mong thay đổi ư thức của chúng th́ nếu không phải là ngây thơ th́ là điên khùng.  Một số người lại quan niệm rằng, dẫu Việt-gian CS có tàn bạo nhưng những người may mắn thóat ra hải ngọai không thể làm ngơ trước nỗi đau khổ của những người c̣n lại.  Lẽ tất nhiên, khi chứng kiến cảnh đọa đày của dân tộc, chúng ta ai cũng chạnh ḷng muốn làm một điều ǵ để xoa dịu nỗi đau đớn của đồng bào ruột thịt ḿnh.  Tuy nhiên, muốn cứu một người sốt thương hàn mà cho họ ăn vịt quay là hại họ.  Mặc dù thân thể người bệnh suy nhược cách mấy, phép chữa trị không nên chỉ lo bổ mà không lo khu trục tà khí bên trong.  Nếu chỉ lo bồi bổ không th́ chỉ nuôi bệnh trong người họ.  Phép chữa một dân tộc cũng vậy: chúng ta không thể để Việt-gian CS lợi dụng ḷng từ tâm của ḿnh với dân tộc để kéo dài thêm tuổi thọ của chúng.  Hăy nh́n tấm gương những người làm thiện nguyện trên thế giới: điển h́nh như trong Liên-hiệp-Quốc, có bao nhiêu người bỏ công của và sức lực để góp phần vào việc phục vụ cho chính nghĩa.  Thế nhưng, các họat động của Liện-hiệp-Quốc đều do sự quyết định của những nhà chính trị từ các nước hội viên.  Thử hỏi xem từ trước đến nay, họ quyết định mọi việc v́ chính nghĩa hay v́ quyền lợi riêng của họ?  Những vấn nạn trên thế giới được Liên-hiệp-Quốc nêu ra là v́ nhân quyền hay v́ lư do chính trị?  Mặc dù chúng ta cần giúp đồng bào ḿnh hồi phục lại sức khỏe về thể xác nhưng điểm quan trọng hơn hết là phải giúp họ phục hồi về mặt tinh thần.  Điều mà người thầy thuốc không thể quên là:  C̣n thần th́ sống mất thần th́ chết.  Dù người hư yếu cách mấy mà tinh thần c̣n th́ c̣n chữa được.  Trái lại dù người béo mập mà tinh thần mất th́ không thuốc nào chữa được.

 

Một điểm khác chúng ta cần lưu ư là phải cảnh giác bọn ăn trên ngồi chốc như đám Việt Tân, muốn ḥa hợp ḥa giải với đảng cướp Việt-gian CS ḥng mong chia ghế với chúng.  Chúng ta cần phải tỉnh táo để tránh bị bọn chúng xách động.  Dẫu sau này đất nước có thoát khỏi ách nô lệ của đảng Việt-gian chúng ta cũng không thể để cho đám ái hữu hải ngoại của đảng cướp chỉ đạo cho chúng ta.  Các tổ chức của chúng tuy đă nhiều phen lừa bịp dân chúng hải ngọai, và được sự tài trợ của Việt-gian CS nhưng nếu không có sự ủng hộ của người dân, chúng vẫn không thể dùng đô la mà ngăn chận cuộc nổi dậy của toàn dân.  Chúng ta không thể v́ cả nể hay v́ cảm t́nh cá nhân mà chần chờ trước một biến cố lịch sự đang chờ chúng ta góp tay.

 

Dường như trong ḥan cảnh hiện nay, người ta khó có thể phân biệt giữa minh-chúa và bá-đạo.  Tuy nhiên, chúng ta không thể ngồi đó đợi cho ai đó làm xong công việc phục quốc, tái thiết lại quê hương tốt đẹp rồi mới ủng hộ họ.  Trước khi nhận ra tiếng nói của vị lănh đạo dân tộc, ta cần phải nhận ra tiếng nói của lương tâm:  hăy kêu gọi nhau tránh v́ lợi nhỏ mà hại việc chung, tránh v́ một mảnh đất hay một căn nhà mà làm mất cả đất nước.

 

Quyền tự-do mua lại bằng đô-la sẽ theo giá trị của đô-la mà tồn tại.  Quyền tự-do mua lại bằng sự thỏa măn cá nhân sẽ theo cái cảm xúc cá nhân mà tồn tại.  Quyền tự-do mua lại bằng lương-tâm sẽ theo chính nghĩa mà tồn tại.

 

Việt-đạo Quang

[Trang chính]