HOA XUÂN

 

Đă bao năm dọn nắng đón mưa rào

Ươm Hột Nhớ trồng Cây Sầu trên núi

Thơ Trần Minh Hải

 

Tưới cho nhiều nước mắt ơi,

Để người rong-ruổi khắp nơi t́m về,

Để đường dài bớt nhiêu khê,

Để con dân Việt không chê Quê nghèo.

 

Lệ nhục-nhằn xin cứ theo,

Nhắc người đi nhớ, ai gieo kinh-hoàng.

Cây Sầu nào có mọc  hoang

Núi cao nhuộm “đỏ’ khăn tang bao người.

Ươm hoài Hạt Nhớ với đời

Chờ cơn Mưa Ngọt sẽ rơi đúng ngày

Trái Vui rồi sẽ dần thay

Cây Sầu úa gốc, Hoa Xuân rộ đường

 

Trẻ thơ rồi sẽ thơm hương

Tự Do rực sắc, khắp phương nở Vàng

 

Ư Nga

 

 

 

 

XUÂN CHẲNG VÀNG MAI

 

Ḿnh quên dĩ-văng được không

Khi mà hiện-tại tṛn ṿng nỗi đau?

Nhắc ḿnh rồi tự nhắc nhau.

Gương xưa để lại đời sau tỏ tường.

 

Anh mơ một góc thiên đường,

Của trời đất Việt đă vương, thương hoài!

Em thèm ruộng lúa, nương khoai,

Thèm xem non nước rực Vàng sắc mai,

Thèm thay đổi một tương-lai

Cho ḍng Âu Lạc vươn vai cùng người

 

Ư Nga

 

 

 

TẾT MẬU THÂN, XUÂN MẬU TƯ

 

Ngày Xuân Mậu Tư càng gần

Càng thêm gợi nhớ Mậu Thân năm nào:

Huế Saigon, máu  tuôn trào

Việt Nam cả nước kêu gào khóc thương

Xuân, cay khói súng chiến trường

Tết, đau lửa đạn, nén hương khóc người

Thủ  tiêu, pháo kích… than ôi

Đập đầu, chôn sống, thây vùi dă man

 

*

 

Bốn mươi năm, bọn vô thần

Dâng thêm xương máu “tế thần”… Hồ gian

Trung, Nam, Bắc kiện! Dân Oan!

Truờng Sa, Bản Giốc… giặc tràn! Hoàng Sa!

Ṭa Khâm Sứ cùng dâng hoa

Con chiên, Phật tử… xót xa dân t́nh

Không công lư! Chẳng ḥa b́nh!

Ăn chơi, thao túng lộng hành. Mặc dân!

Non sông thng kh trầm luân,

Luân thường, đạo lư tan hoang cả rồi!

 

*

 

Ai người thương nước xin mời,

Vùng lên lấy lại cuộc đời cho dân!

Con đường dân chủ rất cần!

Biển Đông dậy sóng c̣n ngần ngại chi?

Thưa rằng tổ quốc chí nguy!

Đừng mê ngủ! Dậy mà đi! Đổi thời!

 

*

 

Lệ dân mỗi ngày mặn môi!

Lệ Anh, lệ Chị không rơi sao đành?

Trong, ngoài hiệp sức đấu tranh

Đền ơn Chiến Sĩ Vô Danh hào hùng!

Tiền nhân, huyết sử viết chung

Quê hương ta đă suy vong tận cùng

“Cùng tắc biến, biến tắc thông!”

Ngàn năm Bắc thuộc giữ ḷng chớ quên

 

*

 

Đường Cùng thời phải vùng lên!

Tự do, no ấm, nhân quyền chờ ta!

 

Ư Nga, 27.1.2008

 

 

 

 

THIỀN HÀNH

 

Một con đường trắng tuyết

Rừng bạch hoa lá cành

Bước những bước thiền hành

Cùng bài thơ tâm đắc

 

Viết về nữ Trưng Trắc

Và Trưng Nhị phất cờ

Chân bước theo câu thơ

Nam mô A Di” niệm!

 

Ôn trang sử màu nhiệm

Con soi gương Trưng Vương

Càng phục chí quật cường,

Càng thấy ḿnh nhỏ bé!

 

Đường, ḿnh con lặng lẽ

Không có một bóng người

Trắng tuyết, trắng đất trời

Thêm ḷng thương cố quốc!

 

Ư Nga

 

 

 

 

 

EM À! XUÂN ĐÂU?

 

Anh là giọt nước đầu tiên

Cho em cơn khát vượt biên năm nào

Ngon như vơ dưa ngọt ngào*

Cho quên cơn đói thều thào trối trăn

 

Anh từng mềm mại chiếc khăn

Ủ em ấm áp trong đêm tấp bờ

Anh như ánh lửa ấm hơ

Giữa đêm biển Thái ngồi chờ từ tâm

 

Anh thơm muỗng cháo nóng, nhâm**

Cứu em thoát chết nơi hầm ghe thô

Anh nhường em vơ chuối khô

Để em đỡ dạ, c̣n mơ ngày… về

 

Thay em tát nước tràn ghe

Tưới em nước biển, lau nḥe mắt lem

Anh là một nửa của em

Làm sao quên được? Thuyền đêm… hăi hùng

 

Tết chia khổ. Xuân ngại ngùng

Mấy mươi năm đă, ḿnh cùng nhau đi

Đừng lo nghĩ chuyện phân kỳ

Mai Xuân Đất Mẹ lo ǵ chẳng vui

Anh à! Anh hỡi! Anh ơi!

Thương em, xin suốt một đời yêu dân

 

Ư Nga, 25.12.2007

 

 

 

 

QUÀ XUÂN

 

Em nhuộm vàng hoa tuyết

Bằng tưởng tượng mùa xuân

Luật vũ trụ tuần hoàn

Sao mùa đông, lại… Tết?

 

Hàng cây nghiêng khoe nắng

Cũng vàng rực ḱa Anh

Thêm kim cương lấp lánh,

Như thủy tinh trên cành.

 

Đầu đội nón Ninja*

Chừa được đôi mắt ra,

Găng tay len mấy lớp

Dày tuyết, ấm… thật thà!

 

Áo quần? Em quên đếm!

Chỉ tung tăng vẽ hoa

Vẽ thêm một chữ “Nhà”

Như trẻ con nghịch phá

 

Tuyết cao ngang đầu gối

Em bối rối đón Xuân

Chúc ǵ cho nguời thân?

Khi em đầy nhung nhớ!

 

Gọi ấm ngày Đông Chí

Dưng không em ước ǵ

Được Ba Má ĺ x́…

Anh nghe ǵ không nhỉ?

 

Anh ĺ x́ em đi!

Đừng tiền đỏ phong b́

Chỉ một Cờ Vàng rực

Về giữa Huế uy nghi!

 

Ư Nga, 13.2.2007

--------------------------------------------------------------------

* Nón Ninja: là tên tác giả tự đặt cho 1 loại nón len trùm kín cả từ đầu, mặt, tai đến cổ, chỉ chừa ra đôi mắt như những Ninja Nhật thường đeo. Loại nón này mùa đông ở Canada người ta thường đội cho ấm gáy, tai, cổ và đề pḥng t́nh trạng bị đông lạnh (frozen) khi đi ngoài trời lâu hoặc đứng chờ các phương tiện di chuyển công cộng như xe bus, xe điện.

 

 

AI ĐÓI, AI NO?

 

Bao triệu triệu dân

Không no, chỉ đói

Đảng viên… dư phần

Tha hồ mà… nói:

“Hạnh phúc, ấm no,

Thanh b́nh, độc lập,

Dân chủ, tự do…!”

Càng nói càng… mập!

 

Đầu năm hay cuối

Cũng vậy vậy thôi

Người bệnh trăn trối,

Người đói khua nồi.

 

Cuối năm hay đầu

Cũng cùm, cũng xích!

Việt Nam về đâu,

Không người truyền HỊCH?

 

Ư Nga

 

 

 

 

HOA XUÂN

 

- Nếu tuyết rơi măi không tan,

 Chôn ta lạnh cóng, ai than thở cùng?

- Thời thế chửa tạo anh hùng

Tuyết rơi mặc tuyết, lửa nung đường trường!

Nửa đời, ḿnh vẫn ly hương

Cứu dân phải quyết một phương hướng về

Anh ơi đưa em về quê

Bằng Cờ-Vàng-Rực lời thề đă mang

Xuân này thắp thêm nén nhang,

Xuân sau phải hát Khải Hoàn nhé anh!

Đừng đua đ̣i những ghét ganh,

Loanh quanh đánh phá tan tành sức… Ta.

Khuyên anh, em khuyên thật thà

Bạo quyền giả dối bán Nhà, mua vui

“Mắt sáng” đừng cậy “mù đui”

Cờ Sáng Chính Nghĩa chớ vùi hố sâu

Ng̣i Bút Chiến Đấu: mỗi câu

Phải như điểm huyệt vào đầu Cộng nô!

Xuân này hoa giấy, mai khô

Xuân sau Hoa phải điểm tô rực Vàng

 

Tuyết rơi mặc tuyết nhé chàng

Văn thơ viết phải, ấm Trang Sử Nhà!!!

 

Ư Nga

 

[Trang chính]