thế mà xuân vẫn đến
nhà tù vùng sơncước
hoa ban nở trắng đồi
gió xuân vôtình thổi
thân gầy trơ xương vai
thấmthoát 10 năm chẵn
mườngla vắng bóng người
hết leo đèo đến thác
phía trên là cổng trời
sông nậmna trước mặt
tấc lòng gửi về xuôi
vợ đau không tiền thuốc
đã chầu [đức chúa trời]
dăm đứa con đi bụi
chiều ta bóng nghiêng phai
thân nửa tù nửa tội
đếm tuổi ngoài 30
phía đồi trước hoa mơ
trắng mờ làn sương phủ
bên nương trà xanh lá
lũng sâu toàn dã hoa
tù nhân đi chân đất
thấm cảm nỗi xótxa
mơ 1 ngày thốngnhất
đoàntụ 1 mái nhà
đâu ngờ người mỗi nẻo
người châumộc châupha
người phadin sông đuống
người mườnglát sơnla
tấm thân vùi trong bụi
mưa xuân rớt lađà
ờ ngoài tù [cũng khổ]
đạp 3 gác xíchlô
đời xe bò xe kéo
y thời tây thủa xưa
60 năm đăngđẵng
người và vật giống nhau
bọn ngu [trungương đảng]
bụng đang ngước sang tàu
60 năm giankhó
xuân về qua quá mau
m
đặt ảnh em [trên bàn thờ]
thắp nhang rót rượu trà
chắp 2 tay trước ngực khấn
hỡi hoa ơi là hoa
bạn vănchương
ở không vớ điệnthoại
gọi thăm bạn anvui?
bạn nghe xong cámơn
không baogiờ gọi lại
ở không thư thăm bạn
nhận được hay không?
không hồi âm
lâulâu biếu bạn vài cuốn sách
tạpchí nhận được hay không?
im lời
tính nhẩm trong đầu
bạn thất thập cổ lai hy rồi
mây trắng
cây cầu tre còn đó
tảng đá giòng nước trôi
cây liễu cành mướt
người cũ đâu rồi?
mây vẫn là mây trắng
núi vẫn là núi xanh
đến với nhau quá muộn
đôi ngả lại không đành
m.loanhoasử