Ngày Nghĩ .....Mệt. by--Dả Quỳ .
Năm giờ mười lăm phút sáng, tôi khuân một đống đô` dơ "cao ngâ't
Trường Sơn" xuống nhà tắm ngô`i chờ hứng nước, giặt đô`. Hai mươi phút
sau, vẫn chưa đến lượt tôi vào hứng nước giặt. Thằng bạn bưng thau
nước lưng xĩn ra miệng càu nhàu: "Nước nôi gi` thâ'y phát chán, co`n
thua thằng Boy ở nhà tao....tè" . Một đứa khác lên tiếng: "Thi` mày
vê` nói nó....tè ra để mà giặc cho nhanh !".
Tiếng cười vang cả dảy hành lang, đánh thức cả khu ky' túc
xá sinh viên dậy.
Giải quyết xong mớ đô` dơ, thâ'y nhẹ thở ngay.
Với vài đô`ng xu left trong túi, tôi rảo xuống căn-tin trường mong
kiếm chác một cái gi` đó ngon ngon, nhiê`u nhiê`u và....rẻ rẻ một
chút để dằn bụng.
Bà Lệ Béo cười bảo tôi: "Hôm nay có phở
gà đâ'y cháu ạ !". Tôi nghe nước bọt tuôn ra đầy miệng, cố gắng
lắm tôi mới ki`m được một
tiếng "ực" sau khi cho các số nước
kia chảy qua khỗi cổ. Tôi liếm môi hổi: " Bao nhiêu một tô hả bác?".
"Ba ngàn rưỡi , bốn ngàn". Tôi nắn nắn, sờ sờ lại tờ mười ngàn đô`ng
cuối cùng co`n lại trong tháng và lên tiếng: "Bác bán cho cháu một....
ổ bánh mi` sáu trăm đi ạ !". Ðành vậy thôi, để tiết kiệm mà! Thằng
bạn chí cốt của tôi một lần tiết lộ cho tôi một "sáng kiến":
"Một ổ bánh mi`, một chén nước tương, ba ly nước lọc: no đến chiê`u! ".
Buổi sáng châ'm dứt lúc 9 giờ sáng. Buổi trưa bắt đầu bằng công việc
tôi....đi chợ. Con trai đi chợ thi` có sao ? Tôi vẫn đi chợ mỗi ngày,
có ai, có đứa nào dám cười tôi không. A` có đâ'y chứ ! Ðể
tôi kể cho mà nghe. lần â'y tôi đi chợ, tôi xách cái giổ
đi lơn tơn từ hàng cá cho đến hàng rau. Có một cô nàng cứ
nhi`n tôi và cười tủm tĩm mải. Không biết lúc â'y tôi có ngố không
nhưng thâ'y cô â'y cười là tôi tức không chịu nổi. Thế là tôi
đi theo cô â'y và đến một khúc rẽ trong chợ, tôi đi sát vào
cô ta và nói nhổ: "Tôi đả thâ'y cô giẫm phải bải phân rô`i đâ'y nhé!".
Cô nàng giật thót mi`nh, kêu "Ối" một tiếng rỡ to rô`i đở mặt.
Tôi vừa đi vừa cười và lâ'y làm đắc y' lắm. Ðáng đời chưa,
ai bảo cứ nhi`n tôi cười mải làm chi.
Và từ đó đến nay, chưa có ai dám cười cái " hành vi " đi chợ của tôi cả.
Tôi mua một bó rau muô'ng, hai quả trứng gà và dăm trái cà chua.
Chị bán hàng quen mặt nên bớt 500 đô`ng. Câ't kỹ năm ngàn rưỡi co`n
lại trong túi với một niê`m hy vọng: đầu tuần tới sẽ có tiê`n
gia đi`nh gửi vê`....để an ủi, tôi âm thầm hát một mi`nh: "Hảy
vui lên bạn ơi...." .
Bữa ăn trưa khá muộn màng: cái bếp dầu phản
chủ đả không chịu đỗ lửa nữa, đúng ra là nó hết dầu. Tiếc
tiê`n và đúng hơn là để tiết kiệm, tôi nhâ't quyết không xuâ't ra một hào
nào để mua dầu và cố chờ thằng bạn nâ'u xong thi` tôi xin nâ'u nhờ....
Với tôi, một ngày chủ nhật đúng nghĩa đến thời gian đó là kết thúc.
Sau 13 giờ 30 tôi có hai lớp dạy thêm kéo dài đến 17
giờ chiê`u. Không có một tí tẹo thời gian nào để nghĩ ngơi cả.
Mệt đứt cả hơi vi` phải go` lưng đạp trên chiếc xe cả khổ.
Tôi vê` chĩ kịp xem lại bài vở và ngủ để sáng sớm mai
lại đi học....
D.Q