Tập Thơ -
Trang 2
Ai hiểu
cơn sầu tôi gánh nặng
Bao chặt hồn tôi với đêm thâu
Khiếng lòng sầu úa khóc năm canh
Để rồi chợt thấy đời vắng tanh.
Giờ đây tôi mới hiể tủi hờn
Xoa nhẹ nhưng đầy những vết thương
Mình như chiếc lá giữa trới mây
Đọi ai hái vội ép vở đầy
Sương Mai
|