CÔ
BA BÀI CÀO
Chú Thích của tác giả:
Đây
là chuyện phiếm hoàn toàn tưởng tượng,
nếu có sự trùng hợp ngoài đời, là do vô t́nh, tác
giả xin miễn cáo lỗi.
Tuấn Linh & Joe Vĩnh
Úc Châu
Cô Ba tuổi tứ tuần, nhưng nh́n
chỉ khoảng 30. Sở dĩ cô trẻ là nhờ cô khéo
trang điểm, nhất là nhờ cái thân h́nh thon gọn,
cái dáng dong dỏng, cao cao. Cô ăn uống như hạm
nhưng không phát ph́. V́ cô tập cho người ta phi
ngựa trên cô thường xuyên, nên cô vẫn giữ
được cái body cây sậy. Mặc dù bốn chục
nhưng nh́n vẫn thấy nét liễu yếu đào tơ.
Cô hănh diện khi ra ngoài đường, cái hănh diện
đôi khi quá lố, nhiều lúc cô tưởng ḿnh c̣n
trẻ, nên cô sửa lại cái tướng đi iểu
điệu, hai đùi lúc nào cũng cọ xát vào nhau, cho
giống dáng đi tự nhiên như từ lúc c̣n nhỏ. Cô
bỏ ra biết bao nhiêu th́ giờ đứng trước
gương. Cô đi tới đi lui, đi lên đi
xuống. Cô dùng phấn màu gạch xuống nền nhà,
một gạch thẳng từ trước ra sau và một
đường từ trái qua phải đễ tập
đi cho khoan thai, dịu dàng, cô cố gắng bước
chân sao cho trước sau đều đúng vào đường
kẻ. Không những vậy cô c̣n sửa giọng nói cho
thong thả, hơi nhơng nhẽo một tư, vừa nói
vừa quơ cái tay lên, cố ư khoe cái nhẫn hột xoàn 1
cara. Thỉnh thoảng cô c̣n lè cái lưỡi, nhúng cái vai cho
có vẻ ngây thơ cụ. Về quần áo cô cũng thay
đổi hẳn, những cái váy được cô cắt
ngắn lên một chút, để khoe cái đùi tươi
mát, cô cắt bỏ tay áo cho cao lên cố ư cho người
ta thấy cái cánh tay trắng mịn màng. Ngay cả cái
cổ áo cũng được khoét sâu xuống để
lộ cái mụn ruồi trời cho, nơi ḷng chảo
thiên nhiên giữa hai ngọn đồi của cô...
Cô Ba qua Úc theo diện đoàn tụ gia
đ́nh. Chồng cô người Úc gốc Việt,
vượt biên đến Úc vào đầu thập niên 90.
Ông chồng nửa thày nửa thợ, ở VN làm thày giáo,
qua bên này trở thành “mất dạy”, nên đi làm hăng lóc
thịt gà. Cuộc đời cô đơn của ông chấm
đứt nhân ngày về thăm quê hương. Ông gặp
cô Ba trong đám cưới người cháu họ. Hai
người quen nhau nhanh chóng “tiến tơí sâu hơn” trong
t́nh cảm. Sau đó mấy lần về thăm nhà, ông
đă làm đám cưới với cô Ba. Trở lại Úc
ông làm thủ tục bảo lănh, và dĩ nhiên cày chối
chết để “xây dựng tương lai”. Ông làm bác
sĩ giải phẫu gà, cứ 15 phút, ông giải phẫu
40 con gà, c̣n nhanh hơn cả máy. Cô Ba ở lại quê nhà
ngày ngày viết thư thăm hỏi, trước là
sức khỏe sau là xin tiền, để “xây dựng
hiện tại”.
Cô Ba sống ở B́nh Thạnh với
đứa cháu gái. Nói là cháu chứ thực ra nó là
đứa con bất đắc dĩ của cô. Số là
khi c̣n ở dưới quê, cô Ba lúc đó tuổi vừa
đúng trăng tṛn. Nổi tiếng là đẹp nhất
làng. Cô đi đâu ai cũng trầm trồ khen ngợi.
Trai trong làng nh́n cô chảy nước miếng. Cô kiêu hănh
lắc đầu làm đám trai làng chán bỏ đi lấy
vợ hết. Thời gian qua mau, cô sực tỉnh khi
tuổi cô bước qua 23, mà quan niệm ở vùng quê “
Trai 30 tuổi c̣n xuân, gái 20 tuổi đă toan về già”.
Nhân đoàn cải lương về hát
ở chợ, tối nào cô cũng đi coi, cô phải ḷng
tên kép hát. Lúc gánh hát rút dù, cô cuốn gói trốn nhà ra đi
với tên kép. Cô sống với tên kép hát được hai
năm th́ hắn bỏ nghề hát, bỏ luôn cô đi
mất biệt trong một đêm gió lạnh. Người
ta nói tên kép chán kiếp bụi đời nên về quê
lấy vợ, kẻ nói tên Kép trốn đi với cô gái
trẻ đẹp khác. Kết quả mối t́nh
đầu tưởng rằng êm đẹp ai ngờ
kết cuộc trớ trêu. Đứa con gái con cô Ba, chính là
tác phẩm t́nh yêu của cô và tên Kép đầu ḷng của
cô. Cô quyết định đem con về gửi ngoại
và lên Sàig̣n kiếm sống. Cô giấu nhẹm chuyện có
con với mọi người, khi mang con lên sống với
cô, cô giới thiệu với hàng xóm nó là “Cháu” con cô cậu.
Ngay cả đứa con lớn lên cũng tưởng ḿnh
là cháu gọi cô Ba là cô.
Tám năm sau cô mới tới Úc. Ở
với chồng được vài tháng th́ chồng cô đi
về bên kia thế giới. Chồng cô phần v́ lo
cầy tối ngày để gửi tiền cho cô ăn xài
suốt 8 năm ṛng ră. Nên ông chồng “ốm yếu ho hen”
mà tội nghiệp. Khi vợ qua ông mừng vô cùng, ngày
đêm tha hồ “xả xú bắp”, gặp bà vợ đang
lúc hồi xuân đêm nào cũng bắt ông “trả bài” không
thương xót. Đùng một đêm ông cảm thấy
chóng mặt nhức đầu, ói mửa ra máu. Bà vội
vàng đưa ông vào bệnh viện. Ông nằm viện
được một tuần th́ bác sĩ cho về nhà,
nhưng nhà thương báo cho cô, biết bệnh t́nh
của ông nguy ngập, có thể sống không qua khỏi con
trăng. Đúng như bác sĩ nói, ông chồng trở
bệnh sau 2 tuần. Cuối cùng ông ra đi về bên kia
thế giới không một lời chăn chối.
Cô Ba buồn phiền vô hạn, bỏ
ăn uống, người xuống kư thấy rơ. Cái
nhịn ăn bất đắc dĩ, biến đổi
từ cô Ba vịt bầu thành vịt đẹt (nhưng
lại hợp thời và hănh diện slim body nơi xứ
Tây phương). Vậy mà hay, vô t́nh cô Ba đẹp hơn.
Bạn bè cô tới thăm, ai cũng khuyên cô không nên
buồn “người ta ai cũng chết một lần”.
Nhưng chuyện vợ chồng sống với nhau, làm sao
quên được một sớm, một chiều. Bạn
bè tổ chức hội họp, rủ cô đi chơi
đây đó cho cô bớt buồn. Năm tháng là liều
thuốc diệu huyền, thời gian là toa thuốc kỳ
diệu. Cô Ba từ từ đưa ông chồng vào quên
lăng. Bàn thờ ông chồng cũng từ đó khói nhang
thưa thớt. Ông chồng cô vẫn cái h́nh nhe răng cười
ngạo nghễ, vẫn chễm chệ trên bàn thờ không
một câu than thở, mặc cho nhang khói có hay không. Cô Ba gia
nhập vào đại gia đ́nh “Single Mun” nơi xứ Úc.
Ai cũng nói cô may mắn hơn những phụ nữ khác
v́ cô không có con, nên “rộng đường gió bụi”. Trong
cô, mỗi lần nh́n thấy h́nh ông chồng trên bàn
thờ, cô thương cũng có mà trách móc cũng có. Cái mà
cô trách móc nhất, và thắc mắc nhất là tại sao
ở Úc 10 năm mà không mua được căn nhà.
Thậm chí cái xe kha khá, láng cóng một chút cũng không có. Lúc
quy tiên không để lại cho cô cái ǵ, ngoại trừ vài
bộ quần áo mua từ hội từ thiện, mất
công cô phải đóng gói trả lại. Cô Ba đâu có
nghĩ trong suốt 8 năm ông chồng cày hơn trâu
để có tiền gửi cho cô chi dùng. Ông chồng
vẫn cười không trách móc, Ông chồng chết không thiêng,
người mà chết thiêng khi nghe trách móc kiểu như cô
Ba giám nhảy ra khỏi bàn thờ, tát cho cô Ba vài cái cho
đă cái tay. Suốt 8 năm cô Ba đú đởn nơi
quê nhà, cô xài tiền như nước. Mỗi lần
cần tiền chỉ một cú phone “Revert charge” là ông
chồng cuống cuồng lo tiền gửi về. Ông là
hiện tượng của những đức ông chồng
nhẫn nhục, chịu đựng. Cô Ba là h́nh ảnh
của những “phụ nữ thế hệ” có chồng
ở nước ngoài.
Không phải hồ sơ bảo lănh trục trặc hay
bị tŕ hoăn v́ lư do nọ kia. Mà do cô Ba không muốn đi.
Cô Ba có kép trẻ, kép mới của cô cũng là kép cải
lương trong đoàn cải lương Thế kỷ.
Cô có duyên số với kép Cải lương. Dĩ nhiên cô
Ba thích cải lương, nhưng mê cải lương th́
ít, mà mê tên kép cải lương th́ nhiều. Từ lúc
gặp được người trong mộng thứ hai,
cô thấy cuộc đời thật sự lên
hương, đáng sống. Cứ tiền ông chồng
đau khổ gửi về, cô Ba đem bao tên kép “đào
mỏ”. Tiền chùa, t́nh chùa, ngu ǵ không chộp, tên kép
cải lương từng tốt nghiệp đại
học “Ngành Hầm Mỏ”, hắn có quá nhiều kinh
nghiệm nghề nghiệp. Gặp cơ hội không
dễ ǵ bỏ qua. Mỡ dâng miệng mèo cứ việc
ăn, chết thằng Tây nào mà sợ. Cao lắm chết
thằng chồng bên Úc, chuyện ấy chỉ có cô Ba
hiểu, nhưng cô dẹp qua một bên. Mỗi lần có
thư mời của ṭa đại sứ, cô Ba nại
đủ lư do để tŕ hoăn. Với ông chồng, cô Ba có
muôn vàn lư do biện luận cho sự chậm chạp.
Để giải quyết vấn đề, ông chồng
lại gửi tiền về.
Có một hôm cô Ba tham dự lễ
cưới của một người quen, vô t́nh bắt
gặp anh chàng kép mới đẹp trai của cô đi
với người đàn bà khác, trẻ hơn cô,
đẹp hơn cô. Hai người bên nhau thật mùi
mẫn. Cô Ba tức khí uống hết một ly Cognac, hùng
hổ tiến tới bàn anh chàng kép. Anh chàng giật ḿnh khi
thấy cô Ba, anh bối rối giới thiệu :“Đây là
vợ anh, c̣n đây là cô Ba B́nh Thạnh, bạn anh”. Cô Ba
không thèm nh́n người đàn bà đi bên, cô hất hàm
về phía tên kép rồi nói: “đêm hôm qua ngủ ở nhà
tôi, anh ra về để quên cái đồng hồ nhớ
tối mai ghé lại lấy”. Sau câu nói cô Ba bỏ đi
một lèo.
Đúng tối hôm sau tên kép trở lại
với cô. Cô giận dỗi một hồi, tên kép khéo léo
giải thích, dỗ ngọt cô, hứa hẹn đủ
thứ, thậm chí hắn hứa sẽ ly dị với
vợ để sống với cô. Thấy mặt tên kép là
cô Ba quên hết, cô nguôi giận. Hai người vui vẻ
hát bản, t́nh ca “ Tháng Sáu trời mưa”.
Đèn nhà cô Ba vừa tắt khoảng 15
phút, bất th́nh ĺnh một nhóm người vừa đàn
ông vừa đàn bà nhào tới đập tung cửa.
Cả nhóm xông vào la hét ; “Đập chết con đĩ
giựt chồng tao”. Ánh đèn pin pha sáng khắp nhà, trên
giường cô Ba trần như nhộng, ôm chặt cái
gối, tên kép vội vàng chui tọt xuống gầm
giường không một miếng vải trên người.
Người đàn bà chỉ huy trận đánh chính là
vợ tên kép, bà thuê một vài người chuyên nghiệp
đánh ghen mướn, tất cả theo sát tên kép từ
chiều. Họ đợi cho cô Ba và tên kép lên giường
mới xông vào mục đích bắt quả tang. Vợ tên
kép nhào lên giường đánh cô Ba tới tấp. Cô Ba ôm
đầu chịu trận, hai người đàn bà khác
tiếp sức ôm chặt cô Ba. Vợ tên kép lôi trong
người cây kéo, nghiến răng kéo tóc cô Ba cắt
lấy cắt lể “ Cho mày biết tay tao, con đĩ”
c̣n một người đàn bà nữa lôi trong bao nylon ra
một tô muối trộn ớt đă dă nát, bốc một
nắm trét và chà xát trên mu L.. cô Ba, làm cô phát nóng, xót nổi da
gà....Mụ này vừa chà xát muối ớt vừa nói:
“Lần này th́ tao cho mày tởn tới già, hễ thấy
đàn ông th́ phải tránh xa nghe con đĩ ngựa”.
Lợi dụng thời cơ sơ hở, tên kép ôm quần
áo chui ra khỏi gầm giường trèo qua cửa sổ
tẩu thoát. Trận chiến không cân sức đă chấm
dứt. Kẻ chiến thắng rút lui để lại
tang hoang nhà cửa. Hàng xóm thấy có cuộc chiến
“đánh ghen” chỉ bu tới coi chứ không vào ngăn
cản, họ đợi toán biệt kích rút lui mới nhào
vô nh́n ngắm, thưởng tác phẩm thiên nhiên. Tác
phẩm trần như nhộng ngất xỉu, nằm co
quắp trên giường, tóc trên đầu bị cắt
trụi, mặt mày be bét máu me, của qúi th́ vừa xót và rát
như bị dội nước sôi v́ muối ớt.
Một vài người thấy tội nghiệp, vội
lấy quần áo mặc cho cô Ba và kêu xích lô chở cô đi
nhà thương, rửa sạch đám muối ớt
tỳ ố nơi bộ đồ giữa của cô. C̣n
tên kép mà cô yêu thương th́ trốn biệt tăm, tích. Có
lẽ bọn biệt kích này đă đọc truyện
Miệt Vườn đánh ghen của Hồ Trường
An, nên mới áp dụng chiến thuật độc đáo
quái chiêu như vậy.
Đúng là “trời xanh quen thói má hồng
đánh ghen”. Số cô là số má hồng, th́ phải
chịu chuân chuyên. Sau trận chiến kinh hồn đó, cô
Ba phần quê mặt với xóm làng, nên muốn t́m nơi
ở khác. Cô bán nhà, cộng thêm tiền chồng gửi
về, cô Ba mua căn nhà ở Bà Chiểu. Từ khi qua
ở nhà mới, đêm nằm ngủ cô thường
nằm mơ ác mộng. Cuộc chiến ác liệt mà cô là
kẻ bại trận cứ diễn trong tiềm thức.
Nửa đêm thức giấc giật ḿnh, cô sợ hăi,
mồ hôi toát ra như tắm. Cái gương mặt
Hoạn Thư với hai mắt đỏ ngầu, một
tay nắm tóc cô, một tay cắt tóc cô, nhớ tới chén
muối ớt mà cô ớn nổi da gà. Cô la hét giữa
đêm khuya, cô ôm cái đầu tóc cụt lủn, khóc
sướt mướt. Cô về quê mang đứa con gái
lên ở với cô. Trước đây cô không muốn có nó
để cô dễ bề làm ăn, nay cô cần tới nó
để mẹ con hủ hỉ với nhau.
Cô tỉnh ngộ nhớ tới ông
chồng bên Úc, cô thấy tội nghiệp ông chồng quá.
Cô mong mỏi đi sớm ngày nào hay ngày ấy. Ông chồng
chính thức chỉ ăn ở với cô vài lần,
nhưng đă trả cho cô gấp trăm ngàn lần. C̣n tên
kép ngủ với cô hằng trăm lần nhưng chưa
một lần giúp cô. Ngoài việc ngủ với cô, hắn
c̣n lấy tiền của cô. Cô tự cảm thấy ḿnh
ngu như ḅ. Cô hối hận vô cùng, hứa với ḷng ḿnh
không bao giờ tái phạm.
Cô liên lạc vơí chồng, hối thúc
ṭa đại sứ tái mở hồ sơ bảo lănh,
đoàn tụ, mong sao chóng được qua với
chồng. Để giết thời gian chờ đợi,
cô Ba học nghề bói bài, trước là bói cho ḿnh sau là xem
cho bạn bè. Nghề bói bài học cũng công phu, phải
rành tâm lư khách hàng. Phải biết rào trước đón
sau. Đa số khách hàng đều muốn “chuyện
sẽ xảy đến, và cách giải quyết”, nhưng
nói chung ai cũng muốn có kết quả tốt
đẹp...
Không ngờ cô Ba đi trúng hướng,
thời buổi xă hội sống bằng trợ cấp
nước ngoài. Người ta ăn xong, ngồi chờ
tiền thân nhân gửi về. Cả xă hội người
ta ngủ tới 10 giờ, thức dậy ra quán uống
càphê, 12 giờ về nhà ăn cơm, ngủ trưa
đến 2 giờ, chuẩn bị quần áo đi bia
ôm... Hết một ngày. Hết tiền người ta
đến cô Ba xin bói một quẻ “bao giờ có tài
lộc”. Người được bảo lănh tới cô
Ba xem bao giời xuất ngoại...Kẻ bị dựt
hụi tới cô xem có lấy được tiền
về không...cô gái trẻ tới coi khi nào gặp
được Việt Kiều thứ thiệt..
Cô Ba coi cho10 người. Hai người
trúng, hai ngưới này đồn cho 10 người khác,
c̣n 8 người cô Ba coi trật, họ im luôn....cứ
vậy cô trở nên nổi tiếng. Từ ngày cô Ba bị
t́nh địch gọt đầu, xát muối ớt
một năm trước, bây giờ thành cô Ba B́nh Thạnh
coi bói bài ai cũng biết đến. Cô Ba sống với
đứa con gái, hai mẹ con quấn quưt bên nhau, cô
muốn yên tĩnh t́nh cảm để chờ ngày đoàn
tụ. Thực sự cô không yêu ǵ ông chồng Úc tḥi ḷi
gốc Việt. Cũng như phần lớn gái nội
địa mục đích lấy chồng Việt Kiều
để được xuất ngoại chứ không
phải t́nh cảm. Nhiều trường hợp lợi
dụng, khi tới nước ngoài sẵn sàng “say bye bye”
không thương xót. Cô Ba muốn thay đổi hoàn
cảnh, cô muốn qua với chồng, người đă cho
cô quá nhiều mà nhận chẳng được bao nhiêu. Cô
hứa với ḷng ḿnh, cố gắng bù đắp t́nh
cảm cho ông chồng thiệt tḥi khi qua bên đó.
Vào một ngày trời mưa lâm râm, cô Ba
ngồi tâm sự với con gái. Cô kể hết sự t́nh,
hai mẹ con ôm nhau khóc sướt mướt. Những lúc
đó cô mới thấy niềm an ủi của cô chính là
cái Mai, tên con gái cô. Mai cho mẹ hay, nó nhiều lần
muốn hỏi cô về chuyện này nhưng thấy cô
buồn nên không dám mở miệng. Bây giờ nó vô cùng sung
sướng v́ mẹ nó ngồi ngay trước mặt.
Nhưng cái cảm giác sung sướng đó vội
dừng lại khi nghe mẹ nó báo tin có giấy báo “đi
đoàn tụ” Mai cảm thấy chưng hửng như
người vừa chết đuối gặp được
phao nhưng chẳng may phao lại bị x́ hơi. Mai buông
mẹ ôm mặt chạy vào pḥng như trốn tránh một
sự thật. Cô Ba không gọi con Mai lại, cô để
Mai tự nhiên đối diện với nỗi buồn sót
xa ấy, cô dự tính sẽ t́m cách an ủi Mai khi nỗi
đau lắng xuống.
Chia tay, ai mà không buồn. Phân ly ai mà không
nhỏ lệ. Phi trường Tân Sơn Nhất tấp
nập, người đưa tiễn nhiều hơn
kẻ lên đường. Hai bên đều sụt sùi
nước mắt. Những bàn tay giơ lên vẫy chào
hẹn ngày tái ngộ. Mai tiển mẹ bịn rịn hai
người không muốn xa nhau. Cái t́nh cảm mẹ con
mới chợt bùng lên rồi chợt tắt. Mai khóc,
nhưng không biết có thật là khóc cho mẹ, hay khóc cho
chính ḿnh. Nhớ cái lúc cô Ba nói cho Mai biết, cô chính là
mẹ Mai. Trong Mai thật sự có xao xuyến. Nhưng
suốt đêm đó Mai không ngủ được.
Những tư tưởng trái ngược cứ thi nhau
chồng chéo, Những câu hỏi khó trả lời cứ
xuất hiện chất đống trong đầu. Mai
thương mẹ th́ ít nhưng trách mẹ th́ nhiều.
Trước mắt Mai có lợi, căn nhà đáng giá 50
lượng từ nay thuộc về Mai. Cái gia tài lớn
lao Mai không bao giờ dám nghĩ đến, cả cuộc
đời Mai chắc chắn không bao giờ làm
được. Đúng là trúng số cặp. Tự dưng
Mai nghĩ đến ông bố kép hát chạy làng của
Mai. Biết đâu lại thêm được căn nhà
nữa, Mai mỉn cười giơ tay vẩy chào mẹ.
Cô Ba tới Úc. Ông chồng ngu ngốc ra
đón cô, bó hoa hồng tươi thắm trao tay
người vợ chung thủy. Ông chồng tên Tâm, họ
Trần lót chũ Trọng (T3) rất lịch sự trong
bộ veston xám, mới mua từ shop Vincent De Paul hôm qua. Tâm
vô cùng sung sướng khi nh́n thấy vợ. Tâm luôn
cười, nhưng nụ cười không đủ che
đi những vết nhăn cuộc đời. Không
đủ bù đắp hai má hóp v́ những ngày mất
ăn, thiếu ngủ. Chuyện mâu thuẫn trong xứ
tư bản, nhưng là chuyện thật đau ḷng. Tâm là
h́nh ảnh của những người chồng thế
kỷ. Những người chồng chỉ biết hy sinh
mà không đ̣i hỏi.
Cô Ba nh́n chồng, một thoáng ngỡ ngàng
“Chồng ḿnh đây à”. So với lúc về thăm quê
hương, lúc làm đám cưới, thật là một khác
xa. Trong cô có chút hối hận. Cô cúi đầu chấp
nhận, giơ tay nhận bó hồng cất tiếng “cám
ơn” một cách ngượng nghịu. Tâm cũng nhận
ra cái ngượng nghịu ấy, nhưng cho rằng
vợ chưa quen với phong cách Tây Phương, nên cái
nhận xét vội qua đi nhanh chóng.
Tâm mang vợ về căn flat hai pḥng vùng
có đông dân Việt. Sở dĩ Tâm mướn apartment
vùng này, với mục đích cho vợ dể thích nghi
hơn. Cô Ba chân thực sống với chồng, T́nh
cảm hai người được bồi đắp
nhanh chóng. Cô muốn yên phận một người vợ.
Nhưng số trời không tránh khỏi, người
chồng thật ḷng yêu thương cô lại đi bán
muối, để lại cho cô chua xót vô vàn.
Nghe lời bè bạn cô Ba trở lại
với nghề coi bói bài. Khách của cô chính là những
người vô công rỗi nghề. Họ tới với cô
để t́m hy vọng trong mong manh. Hay đến
để t́m câu trả lời những vướng
mắc tâm hồn. Cô Ba bỗng nhiên trở thành nhân vật
quan trọng. Những người muốn làm ăn buôn bán
t́m đến cô xem quẻ tương lai buôn bán ra sao.
Hoặc mời cô tới hiện trường quan sát
thực tế. Họ mời cô góp ư. Cô Ba cứ phịa ra
mà nói miễn làm sao cho hợp lư là được. Cô
trở thành nhà phong thủy lúc nào không hay. Cô mua một vài
cuốn sách nói về phong thủy, học thuộc một
vài phương thức căn bản nghề nghiệp,
để dễ bề hù dọa thiên hạ...Cô mang cái h́nh
ông chồng vô tích sự cất vào góc tủ, thay vào đó
bức h́nh đức Phật, cô sắm thêm chuông, mơ, lư
hương lớn nhỏ. Cô phủ bàn thờ bằng
tấm màn mầu đỏ. nhang khói nghi ngút. Cô giảm
độ sáng bóng đèn từ 40 W xuống 25W, cô muốn
không gian căn pḥng mờ ảo, huyền bí.
Cuộc đời cô Ba tưởng
rằng lặng lẽ êm trôi, ai ngờ một buổi chiều
có người khách lạ tới t́m cô coi một quẻ.
Người khách giống đực làm nghề dậy
nhảy. Hắn tự giới thiệu là Vũ sư Robert
Nguyễn Công Nhót, t́m cô xem phong thủy. Robert Nhót (hay Prof. Bob
Nhót ) muốn mở pḥng dậy nhẩy, muốn cô tới
xem phương hướng và t́m ngày khai trương . Cô Ba
tận t́nh giúp hắn. Để cám ơn, hắn
đề nghị dậy cô Ba học nhảy. Dĩ nhiên cô
Ba nhận lời, và từ đó mỗi tối về cô
đều tới học nghề.
Bob Nhót hướng dẫn cô từng
bước, từ căn bản. Hắn tận t́nh
hướng dẫn, d́u cô đi tới đi lui. Cô Ba không
được thông minh lắm nên học chậm, hắn
uốn chân cô cho bước nhảy đúng nhịp,
hắn uốn đùi cô cho dáng đi nhẹ nhàng, hắn
nắn mông cô cho mền mại. Hắn ôm chặt lấy cô
bước tới bước lui. Cô Ba cảm thấy
rạo rực, gịng máu trong người lâu nay nhiễm khói
hương êm đềm như gịng sông mùa Thu, bỗng
nổi cơn giông băo, máu nóng sôi lên chạy rần rần
khắp cơ thể. Tim cô đập rầm rầm
như trống múa lân. Bất thần cô ôm chặt lấy
Nhót. Hắn không bỏ lở cơ hội, bế xốc
cô Ba vào pḥng để dậy cô điệu nhảy sau cùng
trước khi tốt nghiệp.
Bob Nhót qua Úc theo diện băo lănh vợ
chồng, Người đàn bà bảo lănh hắn cũng là
vũ sư . Nhân cơ hội về VN, cô đi vũ
trường với bạn bè. Trong một dịp t́nh
cờ cô gặp hắn. Cùng chung nghề nghiệp dể
cảm thông. Cô vũ sư mê hắn, kết quả cô
đă làm giấy bảo lănh hắn qua Úc theo diện hôn phu.
Cô vũ sư mơ ước sẽ cùng hắn lập
“dance studio”. Cô hy vọng một tương lai rạng
rỡ. Qua Úc hắn sống với cô được vài
tháng th́ khăn gói theo cô học tṛ khác vào một đêm không
trăng sao. Hắn bỏ cô không lời từ giă. Cô vũ
sư thề một ngày nào đó sẽ cho hắn thành Thái
Giám thời đại. Cô sẽ đem cái “củ tội”
của hắn cho chó ăn, không cho hắn cái cơ hội
gắn lại.
Vũ sư Bob Nhót vẫn ung dung dắt cô
học tṛ đi tŕnh diền. Hắn cho cô học tṛ
mặc những loại áo dạ hội hở hang
nhất, những loại quần ngắn nhất. Mục
đích khoe cặp đùi cao quá háng. Khi nh́n thấy Bob Nhót và
cô học tṛ đáng tuổi con hắn, người ta không
c̣n nghĩ đây là một cặp vũ công thực sự,
mà tưởng là “showgirl” trong show tŕnh diễn cho khách t́m
hoa.. Hắn không dừng lại ở cô gái đáng
thương ấy. Nói chung hắn không bỏ lỡ
bất cứ cơ hội nào “ Già không chê, trẻ không tha”
, Riêng cô vũ sư vẫn ôm lời thề chờ cơ
hội ra tay.
Cô Ba chiều nào cũng tới hắn
để ôn bài, và h́nh như cô Ba chỉ ôn điệu
nhảy “Lambada” trong pḥng hắn, và cô cũng không muốn
tốt nghiệp ra trường, mà chỉ khoái dancing ở
trên giường (có người gọi dance kiểu này là
trùm mền múa lân). Hai người sống với nhau không
chính thức. Tên vũ sư bắt cá hai tay, bữa nay
ở với cô Ba, mai về với cô học tṛ trẻ. Cô
Ba biết chuyện, nhưng làm lơ coi như không có ǵ
xảy ra. Cô hiểu rơ t́nh cảm cô dành cho tên vũ sư,
cũng như tên vũ sư dành cho cô. Cô biết tên vũ
sư sở khanh, đến với cô chẳng phải yêu
thương, mà đến với cô v́ bed’s dancing, múa lân và
tiền. Nhưng mỗi lần gặp hắn cô lại
quên hết, đến nỗi hắn muốn ǵ cô cũng
cho.
Nhờ cái ăn nói duyên dáng, cộng với mánh khóe nghề
nghiệp, chẳng mấy lúc cô Ba có tiền dư giả,
cô mua nhà, tậu xe.... Một buổi chiều mưa bay
lất phất, kiếng cửa sổ mờ toàn hơi
nước, ngồi trong pḥng khách một ḿnh cô cảm
thấy thật cô đơn. Cô Ba nhớ đến con gái,
người thân yêu duy nhất, c̣n ỏ lại quê nhà.
Thấm thoát cô đă xa con ba năm. Mặc dù vẫn liên
lạc thư từ, nhưng hôm nay cô Ba thấy nhớ con
quá. Nước mắt cô tuôn trào. Cô khóc v́ nhớ con, khóc v́
cái lẻ loi, côi cút của hai mẹ con. Cô chợt nghĩ
tới chuyện phải bảo lănh con Mai qua với cô. Ngày
hôm sau cô ra sở di trú, nhờ người làm hồ sơ
bảo lănh.
Cô Ba xỉa bài rồi bày ra trước
mặt, Cô muốn xem cho ḿnh một quẻ, xem chuyện
bảo lănh có suông sẻ hay không? Nh́n những cây bài cô
thấy tất cả đều thuận lợi. Cô Ba
thực sự tin tưởng vào những cây bài, những
lúc không có khách cô thường tự coi cho chính ḿnh, trước
là giết th́ giờ nhàn rỗi, sau là để ôn bài.
Việc bảo lănh suông sẻ, chỉ
cần một thời gian ngắn Mai được qua
với cô. Hai mẹ con đoàn tụ vô cùng vui vẻ. Cô
thấy hạnh phúc tràn trề. Căn nhà thêm tiếng nói,
không gian thêm tiếng cười. Tên vũ sư vẫn qua
lại với mẹ con cô. Hắn săn sóc cô Ba tận
t́nh hơn, hắn chiều chuộng Mai đủ thứ,
mua sắm cho Mai quần áo, giầy dép, đưa Mai đi
chơi khắp đó đây. Dĩ nhiên “chú Bob Nhót” đáng
kính, không quên dậy Mai vài bước nhảy, mục
đích ra nơi vũ trường không quê với bè
bạn. Cô học tṛ thường đi cặp với
hắn, tạm thời được hắn cho nghỉ
phép. Mai đương nhiên được lấp vào
khoảng trống đó.
Cô Ba có hẹn với khách hàng, cô ra đi
từ sáng sớm, trước khi đi cô cẩn thận
viết giấy để lại cho con gái chiều mới
về. Trên đường đi, mắt trái cô dựt lia
lịa, cô dật ḿnh suy nghĩ có chuyện không lành.
Chưa tới chỗ hẹn, cô được phone báo
dời hẹn qua ngày hôm khác. Cuộc hẹn bị trở
ngại nên cô về sớm hơn dự tính. Cô ghé vào
tiệm mua tôm, cá và một số thức ăn cần
thiết. Cô muốn chiều nay sẽ làm một bữa
cơm thịnh soạn cho cả nhà...
Cô Ba về đến nhà nh́n thấy xe
của tên vũ sư đă đậu sẵn trong sân.
Một thoáng nghi ngờ, cô cho xe chạy qua nhà chứ không
vào. Cô stop xe gần nhà rồi đi bộ lại nhà, cô
cẩn thận tháo giầy cho đi không gây tiếng
động. Cô hồi hộp nhớ lại ngày xưa, cái
ngày cô bị đánh ghen. H́nh ảnh hùng hổ của
vợ tên kép hát. Những cái tát như trời đánh mà cô
hứng chịu. Cô vội giơ tay lên sờ má, nhớ
đến muối ớt nơi chỗ kín mà má cô nóng
bừng như lửa. Cô tưởng tượng một vở
tuồng “đánh ghen” mà người đóng vai vợ kép hát
là cô, người bị đánh ghen là Mai, con gái cô, và tên kép
hát là Bob Nhót....
Cô nhẹ nhàng tra ch́a khóa vào ổ khoá. Cánh
cửa từ từ mở, cô rón rén bước đến
pḥng Mai. Cô dựt ḿnh khi nghe thấy tiếng cười
của Mai. Cô lộn ruột muốn tông cửa vào bắt
quả tang. Cô muốn vạch mặt cái tên vũ sư
mắc dịch. Cô đă để ư lâu lắm rồi, không
trách nào nó mua cho con Mai đủ thứ, nó dụ con nhỏ
vào tṛng.
Hôm nay nhân lúc cô đi vắng, nó dám qua làm
chuyện tồi bại. Nhưng mà người trong pḥng,
lại là con gái của cô, người con cô yêu thương
nhất. Đứa con bị bỏ rơi ngay từ
nhỏ, đứa con tội nghiệp. Cô không thể làm
cho nó buồn. Cô nghiến chặt hàm răng. Người
cô thù ghét nhất là tên vũ sư sở khanh, ngủ
với cô chán, lại muốn giở tṛ với con gái cô. Cô
không muốn nó phá đời con gái yêu quư của cô, cô
phải bảo vệ nó. Cô áp tai vào cửa, tiếng con Mai
nhơng nhẽo: “lại đây cho bú sữa này cưng”. Cô Ba
không thể cầm ḷng được nữa, cô lấy
hết sức ḿnh tông mạnh cửa. Cánh cửa bị
sức mạnh toàn lực của cô xô đẩy, cái khóa
bung ra và cánh cửa mở toang. Trước mặt cô là con
chó trắng nhỏ xíu đang đuổi theo Mai. C̣n Mai tay
cầm chai sữa vừa chạy vừa nói: “lại
đây chị cho bú này”.
Thấy mẹ tông cửa vào, Mai
đứng lại nh́n mẹ ngơ ngác: “Mẹ bị ai
đuổi mà xông vào pḥng con như vậy?” Cô Ba ấp úng:
“ mẹ tưởng ai ở trong pḥng con”.
HẾT
Châm ngôn của gái
Úc :
No car, no job, no money
Please
don’t talk loving me!