CŨNG MỘT V̀ SAO
Gman
LTS. Chuẩn Tướng Lê Trung
Trực vừa qua đời ngày 30 tháng 6 năm 2002 tại
Orange County, California, thọ 76 tuổi. Thật t́nh, rất ít người biết
về ông ta, nên tôi xin bạo gan viết một ít về ông
hầu các bạn có thể có chút khái niệm về con
người và sự nghịêp của ông. Chắc chắn c̣n rất
nhiều thiếu sót nên mong các bạn đọc bổ túc
cho.Tarin65.
Khi từ Pháp về ngày
24-2-1957, tôi tŕnh diện Bộ Tư Lệnh Không Quân trong căn
cứ Tân Sơn Nhứt vào ngày 26-2-1957, sĩ quan Việt
Nam đầu tiên mà tôi được gặp là Thiếu Tá
Lê Trung Trực, Tham Mưu Trưởng tại BTLKQ. Ông có tầm vóc không cao, tối đa
1,60m, đó là thước tấc tối thiểu cho
một người lái. V́ trên máy bay, ai cũng biết, tay
ngắn quá th́ không với tới các nút vặn trước
mặt hay mắt không nh́n được bên ngoài. Nếu để ghế ngồi
cao lên th́ chân lại không chạm bàn đạp để
thắng hay lái cho chính xác được. Có người mô tả ông
bằng câu “người ngồi không thấy chân”. Đó là sự thật. Nhưng cũng nên nhớ trên
thế gian này, những người có biệt tài đều
rất thấp khổ, như Georges Washington chẳng
hạn, hay Hitler, và trong nước ta th́ vị tổng
thống đầu tiên cũng có chiều cao rất khiêm
tốn. Riêng ông Trực, tôi
không biết tài lái máy bay của ông ra sao cả, v́ tôi về
nước trễ nên chỉ thấy ông giữ các chức
vụ cao chứ không hề thấy ông bay bất cứ
một loại máy bay nào. Ông Lê Trung Trực là Tham Mưu
Trưởng đầu tiên tại BTLKQ dưới
quyền Đại Tá Trần Văn Hổ (Paul) từ 1955
đến 1957. Sau khi tŕnh diện tại BTLKQ, tôi di
chuyển về đơn vị đầu tiên của tôi
tại Biên Ḥa, Phi Đoàn 1 Khu Trục & Trinh Sát do
Thiếu Tá Huỳnh Hữu Hiền chỉ huy, đồng
thời Thiếu Tá Hiền cũng là chỉ huy
trưởng Căn Cứ 2 Trợ Lực Không Quân, Biên
Ḥa. Vào khoảng cuối năm
1957 hay đầu năm 1958, Thiếu Tá Hiền thuyển
chuyển về BTLKQ làm Tham Mưu Trưởng dưới
quyền Phụ Tá Không Quân Đại Tá Nguyễn Xuân Vinh,
và Thiếu Tá Lê Trung Trực lên Biên Ḥa thay thế Thiếu
Tá Hiền chỉ huy Căn Cứ 2 Trợ Lực Không Quân,
trong khi Đại Úy Hà Xuân Vịnh chỉ huy Phi Đoàn 1
Khu Trục và Trinh Sát.
Ở Biền Ḥa, lúc ấy c̣n
rất ít sĩ quan, nhà cửa dư thừa. Gia đ́nh tôi được
cấp một nhà biệt lập nhỏ nằm ngay đối
diện với các nhà lớn dành cho cấp chỉ huy. Tuy vậy, rất ít khi tôi được
tiếp xúc với Thiếu Tá Trực dù ông là đàn anh đồng
môn. Ông xuất thân từ
Trường Vơ Bị Không Quân Pháp, khóa 1950. Là người đầu tiên theo
học trường này trong số 60 người đă
xuyên qua đây từ 1950 đến 1957. Liền kế sau ông là khóa 1952 gồm các đàn
anh như Nguyễn Quang Côn, Lê Văn Khương(ngành cơ
khí) và Lê Đ́nh Cao, Nguyễn Xuân Vinh, Hà Xuân Vịnh(ngành phi
hành). Trong thời điểm đó, Trường Vơ Bị
Không Quân Pháp tại Salon-de-Provence, có chương tŕnh
học hai năm tại trường, và các khóa sinh phi hành
của Pháp đều được gửi qua Canada để
thụ huấn bay bổng.
Ông Trực đă được chuyển qua Marrakech để
học lái theo khóa 51H mà chỉ có ông là người
Việt. Trước ông có
khóa 51B có anh Huỳnh Xuân Phong, và các anh La Vĩnh Sinh, Lư Tri
T́nh, Ôn Văn Hiển thuộc khóa 51B phụ, toàn là khóa sinh
Hạ Sĩ Quan. Sau khóa
của ông có khóa kế tiếp là khóa 52F1 gồm có:
-Sĩ quan khóa sinh:
*Huỳnh Hữu Hiền
*Phạm Ngọc Sang
*Huỳnh Minh Bon
*Huỳnh Bá Tính
*Đinh Văn Chung
*Phan Phụng Tiên
*Vơ Công Thống
-Và Khóa sinh HSQ:
*Vơ Bá Phược
*Nguyễn Hữu Chẩn
*Đỗ Cao Đẳng
*Nguyễn Ngọc Thăng
*Nguyễn Gia Thành
Sắp xếp như vừa
nêu để các bạn nhận rơ vị trí thăm niên trong
ngành Không Quân của ông Lê Trung Trực.
Trong cương vị chỉ
huy trưởng căn cứ, ông Trực thường
ngồi xe quân xa kiểu “staff car” của Pháp để
lại trong khi thi hành nhiệm vụ, trong hay ngoài căn
cứ, nhưng mỗi lần về Saigon thăm gia đ́nh
th́ ông dùng xe riêng, một chiếc xe hơi Mỹ rất
sang trọng thời đó.
Hội hè sĩ quan trong căn cứ th́ ít, nhưng ông
thường tổ chức mời các chính trị gia trong
khu vực Biên Ḥa như các nghị sĩ, dân biểu và các
chức sắc địa phương tỉnh Biên Ḥa. Ăn nói nhỏ nhẹ, và cả
vào các buổi chào cờ, ông cũng chỉ tổ chức
riêng cho đơn vị của căn cứ mà thôi, chứ
không tổ chức chung cho tất cả các đơn
vị đồn trú như Công Xưởng Không Quân và Phi Đoàn
1 Khu Trục & Trinh Sát. Đối
với đơn vị đồn trú, ông chỉ tỏ ra
có t́nh anh em chứ không có ư ǵ lấn át quyền hành như
nhiều nơi khác lấy quyền chỉ huy lănh thổ để
chi phối các đơn vị đồn trú trong lănh
thổ của ḿnh. Ông chỉ
lo nhiệm vụ yểm trợ của ông đúng theo qui định. Ở thời điểm đó,
sĩ quan cấp nhỏ như chúng tôi, tuy thích ông nhưng
thấy ông là một chính trị gia hơn là một sĩ
quan cao cấp, lấy thịt đè người. Từ điểm đó, ta
thấy sau này, ông đă vươn lên nhờ khả năng
chính trị của ông chứ không v́ thành tích quân sự.
Sau khi rời Biên Ḥa vào
khoảng 1961, không biết ông đă được bổ nhiệm
đến đơn vị nào, hoặc ở Bộ
Tổng Tham Mư hay Bộ Quốc Pḥng. Măi cho đến khi theo học
khóa 4 Trường Cao Đẳng Quốc Pḥng tại
số 2 Đường Thống Nhất vào năm 1971,
chúng tôi mới gặp lại ông.
Trung Tướng Vĩnh Lộc chỉ huy
trưởng Trường Cao Đẳng Quốc Pḥng. Đại Tá Lê Trung Trực là
chỉ huy phó của trường này. Trước khi theo học khóa này, khi đang làm
việc tại BTLKQ với chức vụ Phụ Tá cho Tham
Mưu Phó Huấn Luyện Trung Tá Nguyễn Khắc
Ngọc, Đại Tá Trực điện thoại cho tôi và
khuyên tôi hăy ghi danh theo học, v́ đây là trường
tốt nhất chuẩn bị cho sĩ quan cao cấp có đủ
tŕnh độ tham gia vào những công tŕnh lớn của
quốc gia, nghiên cứu sách lược quốc pḥng. Tôi liền nghe theo và rất sung
sướng được đàn anh chỉ lối,
nhưng khi đó tôi c̣n mang cấp bậc Trung Tá, chưa đủ
điều kiện cấp bậc v́ phải Đại Tá
mới được theo học.
Ông Trực bèn hứa cho tôi miễn điều
kiện cấp bậc nên tôi vội làm đơn theo
học khóa 4 Cao Đẳng Quốc Pḥng. May mắn thay, đơn chưa
kịp gửi đi lại nhận thăng cấp Đại
Tá, và cũng v́ cấp bậc vừa thăng nên tôi càng
phải rời nhiệm sở cũ để đi
học.
Theo khóa học này, tôi mới có
cơ hội hiểu thêm về con người của ông
Lê Trung Trực. Nhớ ngày
tŕnh diện ông lần đầu tiên tại BTLKQ, tôi mang
cấp Thiếu Úy, ông mang Thiếu Tá lại chức cao
quyền trọng. Nay tuy chúng tôi
đều là Đại Tá, nhưng thật t́nh đàn em c̣n
cần rất nhiều sự hướng dẫn của đàn
anh, cách tôi đến ba khóa ở Trường Vơ Bị
Không Quân Pháp. Trường Cao Đẳng
Quốc Pḥng là nơi mà ông Trực có thể phát huy sở
trường của ḿnh.
Vốn thích hợp với văn hơn vơ, ông tiếp
xúc với chính trị gia, các đại
sứ các nước tại Saigon, các giáo sư của các
trường đại học khác để mở
một diễn đàn tự do trong bốn vách tường
của trường, bàn luận về mọi vấn đề
chính trị, xă hội, quân sự, kinh tế mà ở các
nơi khác không thể nói ra một cách thành thật được. Đây không phải là nơi
dụ dỗ người ta phát biểu để t́m cách
loại trừ phần tử chống đối chính
quyền, mà là nơi mổ xẻ tận gốc mọi
vấn đề mà chính quyền v́ áp lực này nọ
từ trong ra ngoài nên đă không giám đối diện. Dù ăn nói rất khúc chiết,
nhưng ông Trực không phải là nhà hùng biện mà chỉ
là một người nghiên cứu mọi vấn đề
có chiều sâu. Điều ông
thường căn dặn tôi, “cái ǵ không có lợi th́ đừng
làm”. Đó là một điều
khó cho tôi, v́ tôi thường nghĩ “cái ǵ nghĩ đúng th́
cứ làm”. Sự đóng góp
của ông Trực đối với Trường Cao Đẳng
Quốc Pḥng chắc không nhỏ.
Khi rời Trường CĐQP rồi, tôi mang theo
một hành trang khác hơn quá nhiều hành trang mà tôi đă
nhận được từ Trường Command & Staff
College ở Maxwell AFB, Montgomery, Alabama. Trước kia, tôi rất hănh diện hiểu
nhiều về “quản lư quân sự”(military management). Sau này, suy nghĩ về chính sách
mới thấy là bao la.
Trở về BTLKQ làm việc
vào giữa năm 1972, tôi lại thấy ch́m đấm
trong những vấn đề quân sự phức tạp mà
người Mỹ sấp sửa để lại cho chúng
ta. Sau khi Hiệp Định
Paris được kư kết, Trường Cao Đẳng
Quốc Pḥng cũng đổi chủ. Đại Tá Lê Trung Trực thuyên chuyển
về Phủ Tổng Thống, làm Trung Tâm Phó Trung Tâm Điều
Hợp Thi Hành Hiệp Định Paris, và từ đó ông thăng
Chuẩn Tướng.
Tháng 6 năm 1975, tôi lấy làm
ngạc nhiên gặp lại ông khi đi tŕnh diện học
tập cải tạo.
Rồi bẳng một thời gian cải tạo khá
lâu, tôi gặp lại ông ở trại Nam Hà, Hà Nam Ninh. Chịu đựng 12 năm tù,
ông chỉ định cư tại Mỹ vào những năm
đầu thập niên 90, người đă tàn tạ nhiều. Sự nghiệp của ông, dù
xuất thân một trường vơ bị lớn của
Pháp, ông không thành công trong nghiệp bay hay chỉ huy quân
sự dù đă được rất nhiều cơ
hội trong thời gian đầu. Cấp bậc cuối cùng của ông do Tổng
Thống VNCH ban thẳng tại Phủ Tổng
Thống. Từ năm 1972,
ông theo đạo Tin Lành, chẳng những theo đạo
mà c̣n học thêm về thần học để trở
thành mục sư Tin Lành. Trong
những tháng sau cùng trước khi ĺa đời, ông
phải phấn đấu với bệnh ung thư máu,
mỗi tuần phải vào bệnh viện thay máu. Vài tuần trước khi ông
mất, chúng tôi có đến thăm ông tại bệnh
viện. Tuy nói năng khó khăn,
nhưng trí ông vẫn c̣n minh mẩn, nhận ra tôi, một đàn
em đă nhiều lần nghe theo lời chỉ dẫn
của ông trong bước đường binh
nghiệp. Nay th́ ông đă ra đi
vĩnh viễn như một sao băng...
Gman