NHỮNG GỈNG CHỮ Ô NHỤC
      Cảm khái đêm 30.
      Chu Tất Tiến

  Có những gịng chữ chở chuyên những rạng rỡ. Những buồn vui tở mở, những ngây thơ. Câu hờn ghen, dịu ngọt, ngóng chờ. Và tiếng nói tự trái tim bùng vỡ.
   Cũng có câu tưởng b́nh thường nhưng kinh hăi. Đập vào tim như một mũi tên bay. “Nước mất rồi sao?”, ta đứng ngây say. “Mất Nước rồi!”, h́nh như cả thế gian bốc cháy.
  Ta soi gương, nh́n mặt ta rạn vỡ. Nh́n trái tim nhỏ máu, thẫn thờ. Nh́n tay chân thừa thăi, ngẩn ngơ. Ta thấy máu chẩy ra không c̣n đỏ.
   Có gịng chữ lại làm ta chới với. Những câu văn ô nhục đến muôn đời. “Đất Nước bị cắt dâng cho Trung Cộng!” Trời ơi! Ta muốn hét, nhưng không nghe tiếng nói.
   Bởi tuy chỉ có một câu rất ngắn. Nhưng trời Nam,  dân tộc đă bàng hoàng. Bốn ngàn năm, nay chỉ lại vài hàng. Bao chiến sĩ, nay chỉ c̣n xương trắng.
  Đă hàng ngàn, hàng vạn thây dũng sĩ. Xung phong lên, dùng xác lấp đường đi. Đă hàng ngàn, hàng vạn vó ngựa phi. Tiếng đất vỡ, dội lên mùi tử khí.
  Đă hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn năm chiến sử. Chữ “oanh oanh, liệt liệt” vẫn ngờ ngờ. Hàng triệu tâm hồn nh́n về phương Bắc, sững sờ. Ải Nam Quan đó, ôi, hồn sông núi đó!
   Câu “giang sơn ta khởi tự Ải Nam Quan”, vẫn luôn trên miệng trẻ vang vang. Quốc Âm Giáo Khoa Thư  vẫn ngọt, vẫn dịu dàng. Nay bỗng dứt,  toàn dân ta choáng váng.
  Những chữ ô nhục kia, trời ơi! ai đă tạo? Không c̣n hy vọng ǵ tẩy xóa được sao?
Trời c̣n cao? hay đất đă nghiêng chao? Ta c̣n là dân Việt hay chỉ là giá áo?
  Nghiêng ly ruợu, không, phải nốc b́nh cho cạn. Cho nước mắt ta lẫn với ḍng ruợu tràn. Ta, hề, chiến sĩ , ngựa chết, gươm cùn.   Nước mất, nhà tan, c̣n trái tim vỡ vụn.
 Chục năm, hề, cuộc chiến tàn
 Cung tên gẫy nát, máu loang chân trời
 Giữa đường đứng khóc khơi khơi
 Chữ kia ô nhục, ngàn đời chưa phai...

       Chu Tất Tiến.