Thơ Không Tṛn Ư

Gửi riêng cho Phượng.

 

Một chiều hoa nắng hôn lên tóc

Em ngước nh́n mây lăng đăng trôi

Xuân xưa mùa cũ không c̣n nữa

Phượng cũng bay theo cuối Hạ rồi.

Nh́n em anh nhớ ngày niên thiếu

Say đắm yêu em đă một thời

Lạ quá! T́nh anh tha thiết lắm

Mà sao ấp úng chẳng nên lời ?

Đêm về bên áng thư đèn sách

Họa măi chân dung của một người:

Một người sinh nữ vừa đôi tám

Má hồng môi thắm thật xinh tươi.

Mắt biếc long lanh cười với nắng

Nụ hoa hàm tiếu buổi tinh khôi

Tóc xơa ôm bờ vai thon nhỏ

Hương thơm lan toả bốn phương trời.

Mỗi bước chân em là nốt nhạc

Của phím dương cầm thánh thót rơi

Em dang tay với cành thiên lư.

Anh tưởng chừng như sao đổi ngôi.

Cung kính anh dâng lời nguyện ước:

Ước rằng hai đứa sẽ song đôi.

Chung qui mong ước hoàn mong ước

Giấc mộng ?  Ôi đành viễn mộng thôi !

Hờ hững tháng ngày qua lặng lẽ

Đến nay t́nh ấy vẫn không vơi.

Mỗi khi hồi ức xưa quay lại:

Hàng Phượng nghiêng ḿnh đứng lẻ loi.

Tà áo em bay trong gió thoảng

Là anh không nén được bồi hồi

Dường như trong gió hương thơm Phượng

Vẫn quyện hồn anh trọn một đời ...

 

Bằng Phong Đặng văn Âu