XUÂN GIỮA ĐÔNG MIÊN
Đất khách chiều đông nắng tuyết rơi,
Ai lay, hoa tuyết rụng lưng trời,
Rưng rưng cánh mỏng theo triền gió,
Đậu xuống hồn tôi cánh ngậm ngùi.
Từ cách xa quê nửa địa cầu,
Quê và tôi vẫn nhớ thương nhau.
Chiều nay tuyết trắng hồn hoang đảo,
Đá nhức đường gân, sỏi buốt sầu.
Vẫn chuyện đau buồn của núi sông.
Quê hương giục giã vẫn bên lòng.
Phần tư thế kỷ bao mùa tuyết,
Tuyết hỡi, tha hương đủ lạnh lùng!
Đã ngủ. Ôi người thức dậy chưa?
Dậy đi, tổ quốc mỏi mong chơ.ø
Dậy đi, tay với bàn tay để
Đất nước vàng bay một sắc cờ.
Tôi bước trong rừng tuyết trắng bay.
Từng bông tuyết lạnh níu chân giày.
Vẫn mơ lửa ấm, xuân huyền nhiệm
Xuân giữa đông miên, én hợp bay...
Ngô Minh Hằng
|