THƠ SAY

Có lẽ ta đây đã say rồi,
Ngũ gia Bì tửu, thật mềm môi,
Ta muốn Trời long Đất lở,
Cuộc đời say, tỉnh, cũng thế thôi.

Đêm nay ta ước có vì Sao,
Như mắt em ta của thuở nào,
Biến thành tiên nữ, vui ca múa,
Lả lướt dâng ta chén rượu đào.

Ta biết rằng ta đã lỗi thề,
Cùng đấng sinh thành ở nơi quê,
Mẹ già tóc trắng, càng thêm trắng,
Hy vọng rằng con sẽ trở về.

Một chữ dậy ta, cũng là thầy,
Công ơn chỉ bảo bấy lâu nay,
Nhất tự vi Sư, ta còn nhớ,
Tiếc rằng không học hết điều hay.

Bảo ta xuống phố đã quên làng,
Để cho duyên kiếp phải lỡ làng,
Nhưng không nàng hỡi, nàng đâu biết,
Tim ta sâu sắc bóng giáng nàng.

Bạn hỡi ta đâu có lọc lừa,
Rất sợ rây rưa, chuyện kiện thưa,
Đời ta phiêu bạt theo số kiếp,
Đơn côi lặn lội dưới trời mưa.

Ta muốn quên đi mọi buồn phiền,
Cuộc đời đen bạc với đảo điên,
Xin bạn cùng ta nâng cao chén,
Ru hồn vào giấc mộng triền miên.

Bá Thọ