ĐAU THƯƠNG QUÁ, VIỆT NAM ƠI!

 

                                                            Chu Tất Tiến

 

 

Vừa nghe tin đội banh Nam Hàn thắng lợi

Hàng trăm triệu người Á châu mừng vui chới với

Triệu người Việt Nam ḥ la vang dội xóm làng

Tưởng như chính ḿnh vừa đoạt được vinh quang

Tưởng như đôi chân Việt Nam vừa chiến thắng

Nhưng,

Cũng có những mái đầu đứng lặng

Những trái tim vụn vỡ âm thầm

Khi nhớ lại, chỉ mới qua hai chục năm

Cả chục ngàn nguời Đại Hàn c̣n đến Việt Nam

Nhận những công việc không mấy cao sang

Chỉ mong sống qua mùa mưa, mùa lũ

Những tóc bạc công nhân rơi trên quần áo cũ

Sống vật vờ sau cơn sốt Bẩy Lăm

Căn pḥng trọ, nhà cơm, bóng dáng âm thầm

Chắp tay nguyện xin về quê, dù trăm ngàn khổ cực..

Giờ đây, con rồng Á Châu đó vùng lên, hừng hực

Khí thế oai hùng, lừng lẫy năm châu

 

Trong khi Việt Nam ta,

Gần ba mươi năm saụ

Trước từng là “ḥn ngọc Viễn Đông”

Biểu tượng vinh quang mà các nước Đông Á trông mong

Lại xuống gần như nghèo nhất thế giới

Dù cho Saigon, nhà cao vời vợi,

Những kiến trúc cao tầng mầu sắc huyênh hoang

Những chốn ăn chơi lộng lẫy Thiên Đàng

Du khách mặc long bào, nghe ca trù, ngủ giường Ngự

C̣n trên đường phố, Tây-Ba-Lô lủ khủ

Ca hát nghêu ngao, đi xe đạp, cưỡi xích lô

Lưng có người đấm bóp, ăn có người bưng tô

Người Việt Nam vẫn nghèo, vật vờ chiếc bóng…

                                               

****

Hăy thử rời xa thành đô hào nhoáng

Đi thăm người dân thôn quê

Thăm cuộc sống thật sự đau khổ, thật sự năo nề

Ngư dân sống dập dềnh trên từng con sóng

Một ngày như mọi ngày, chơi vơi kiếp sống

Dă tràng phú ḿnh cho giận dữ biển khơi

Khi băo tố gầm lên, ngư dân chỉ biết cầu trời

Cho xác trôi đầu về nhà, vợ con chôn cất

Bên bờ sông, bờ kè, những trẻ ḿnh đồng da sắt

Lượm cá ươn, vỏ ốc ăn qua ngày

Những tuổi thơ không có tương lai

Chồi non mọc lên rồi cát lấp đi, biệt tích

Không nước mắt khóc thương, không chứng tích

Ngoài lời thề nguyền trả hận nước non

Nhưng biển vẫn khinh thường, c̣n sói ṃn vô trong

Khiến những làng thôn, một đêm mất dấu…

Sóng phũ phàng không để  lại vết máu

Nhưng đi đâu,

Hồn của những con ngườỉ

                                    ***

Hăy về những ngôi làng sụp nát, chơi vơi

Toàn góa phụ, gái già, và con nít

Trần truồng, cong queo, khô đen như dái mít

Cả làng khẳm hôi mùi đàn bà thiếu nước

Những cặp mắt tráo trơ, không bao giờ ướt

V́ tâm hồn khô như ngói vỡ bên hè

Đêm khuya, nhiều vành tai lắng nghe

Mong chờ được hiếp hay mong được bắt cóc

Những tiếng thở dài vẳng trong không gian khô khốc

Trần ai! Ôi! phải chăng địa ngục oan h́nh?

Những người phụ nữ không ngủ chờ b́nh minh

Đi bán sức cho những tay địa chủ

“Thưa ông, thưa anh, này em đang căng vú sữa

Xin cho em đi làm, lấy chút tấm nuôi con…”

                        Ḥ ơ.. Con ngoan, con ở lại nhà

                                    Mẹ đi bán máu, mua quà cho con…

                                    ****

Hăy đi về Cửu Long, bên những con lộ bon bon

Những mái lều tranh, những con người chân đất

Chiếc vó chỏng trơ chờ tay trẻ thơ ra cất

Nhặt con tôm, con vó ngựa, cá ḷng tong

Những chiếc bếp phủ lá gồi, nóng dạ trông mong

Mẹ đi chợ về, nấu nồi cháo trắng

Nhà không then cài, cửa không che ánh nắng

Để chạy cho nhanh, đêm đất lở xuống sông

Sông Tiền, sông Hậu, Sa đéc, Vĩnh Long…

Lúc nào cũng có thể lôi người xuống nước

Không “ủy ban nhân dân” nào chuẩn bị đắp bồi trước

Bờ lở kệ bờ, chết bớt lũ dân ngu

****

Hăy vào miệt vườn, cà phê ôm mọc lên như chuồng cu

Đầy mùi ruợu bia, mùi hôi nách những khách ngả ngớn

Mùi con gái mới lớn, mười ba mười bốn

“Chú chơi con đi, cho típ nhiều nhiều

Để con đưa về cho mẹ con tiêu

Mua quần cho em con, nó ở truồng, tội lắm!”

Miệng trẻ thơ mà nói chuyện cay đắng

Thay cho truyện thần tiên, truyện Hoàng Tử-Lọ Lem

Ở quê Việt Nam, chỉ có chuyện con tằm

Rút ruột nhả tơ cho tham quan, ô lại

Trị v́ làng xă là những tay thực dân bại hoại

Muốn cho yên th́ dân xă được yên

Muốn sống tốt phải “thủ tục đầu tiên”

Muốn sóng gió th́ cho người khuấy đục

Chợ đông người mà du đăng nhung nhúc

Muốn bắt gái tơ, muốn cào nhà ai, xin cứ tự do

Để công an, chủ tịch yên tâm tậu ruộng, tậu ḅ

Thuế muốn đánh trên đầu ai cũng được

C̣n rừng? Mặc cho lâm tặc làm tan tành đất nước

Lũ tràn bờ, dân chết lụt, đổ tội cho Trời

Thú rừng bị giết sạch phục vụ cho miệng người

Miệng các quan, miệng Việt kiều, miệng khách ngoại

Chẳng bao lâu, rừng chỉ c̣n là băi

Cát sẽ phủ lên thành sa mạc mênh mông

Dân tộc ta, con Lạc, cháu Hồng

Sẽ có cơ hội thành người rừng, người rú.

                                    ****

Hăy trở về nơi đô thị, phường phố

Bên cạnh những binđdinh cao ngất

Là những con hẻm rất chật

Đủ cho một chiếc xe gắn máy chạy qua

Bước vào trong những cái gọi là “nhà”

Để thấy những con người Việt Nam sống như thú vật

Đầu tóc bù xù, chân tay tất bật

Chích, choác, bạc bài, đâm chém, vật nhau

Khách làm t́nh trước cặp mắt đỏ au

Của em bé vừa bắt đầu tuổi ngọc

Mẹ bán con, con bán mẹ, cười đùa hừng hực

C̣n hơn đi lượm rác dơ hầy

Những bịch ny-lông c̣n dính máu tanh bầy

Phải nhúng rửa, phải đạp trên phân thối

Mặt trẻ thơ mà tay chân cứng cỏi

Cào rác như điên, lượm bánh vụn ăn liền

Những em bé mười lăm chưa hề biết chữ “hiền”

Chỉ biết chửi tục, cầm dao đâm chết bỏ

                                    ****

Đèn Sàig̣n ngọn xanh, ngọn đỏ

Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ, ngọn mờ

Nào ai học đến chữ “ngờ”

Nông dân thiếu gạo, mịt mờ tương lai

Công nhân chôm, chĩa qua ngày

Thầy, Cô mất dậy, đi cầy thay trâu

                                                ****

Hăy vào những khu công nghiệp cao

Gặp những thiếu phụ mười chín, hai mươi

Quắt quay, hùng hục, làm việc bất kể thân người

Chưa già đă lăo, hết giờ, đi bán trinh, dành khi hữu sự

Hay vào khu sinh viên ở trọ

Thấy x́-ke, bài bạc, lộn xộn, tranh dành

Nữ sinh sống tiền hôn nhân, hút sách, đành hanh

Thích làm vợ bé Việt, Hoa Kiều để đi ngoại quốc

Bởi bác sĩ học xong cũng không được vào nhà nước

Cử nhân, kỹ sư cũng có thể đạp xích lô

Nếu không thần thế, không có “ô”

Đời cay đắng như con tôm, con tép

Không học, đi làm thuê, chủ thường bắt ép

Một “đô” một ngày, không thích th́ thôi

Trong khi “tư bản đỏ” tiêu tiền kinh người

Ngàn “đô” một tối, vất tiền cho em không nháy mắt

Rượu bia đổ tràn giữa tiếng cười tiếng hát

Gái nhẩy trần truồng trong tiệm “karaokê” ôm

Hớt tóc ôm, vơng ôm, hay cà phê ôm

H́nh như cả đất nước cũng ôm,

Nhưng là ôm mối hận

Muốn ngửa mặt hét vang cho vơi ḷng căm giận

Hận lũ cầm quyền thối nát, quan liêu

Hận “tư bản đỏ”  làm đất nước tiêu điều

Bán đất, bán nước, mặc nhân dân quằn quại

Mặc biểu t́nh, mặc quốc tế lải nhải

Vẫn Vũ xuân Trường, Minh Phụng, Năm Cam

Rồi Nguyễn tấn Dũng,  Mai Hạnh, Thanh Hương…

Và hàng trăm giám đốc, tướng, tá… dấu tên

Bộ, Thứ Trưởng, vợ Thủ Tướng hối lộ như điên

Ngh́n triệu đô la, tiền nhân dân, triền miên nước chẩy qua cầu…

                                                ****

C̣n Nhân dân Việt Nam, thực sự ở đâủ

Những con cháu Triệu, Trưng, Nguyễn Huệ

Những Anh Hùng Áo Vải Lam Sơn và hậu duệ

Những anh linh liệt sĩ, anh thư

Sinh Bắc, Tử Nam, hay Nam Sinh, Bắc Tử

Chết Trường Sơn, hay chết giữa ruộng đồng

Chết cho một nước Việt Nam hùng cường

Hay cho một chế độ độc tài, máu trắng?

Coi nhân dân như công cụ tế thần

Thần Mác Xít, hay Thần Lê Nin Nít?

Bao giọt mồ hôi, bao vết thương, bao xác chết

Quằn quại hy sinh suốt cả đời người

Giờ đây toàn dân lao động giữa chợ trời

Để những vị Chủ Tịch cợt cười trong sung măn

Hăy nh́n lại đi, nghĩ lại đi, các bạn

Người Nam Hàn cũng giống Á Châu ḿnh

Đă vùng lên oanh liệt giữa b́nh minh

Sao ta lại chỉ vỗ tay mừng bạn?

Sao ta không tự ḿnh sáng lạn?

Cho tên Việt Nam bay khắp năm châu

Bạn ơi! Bạn ơi! Việt Nam đang nghẹn ngào

Nước Mắt hay Máu chẩy trong ḷng bạn đó...

 

Chu Tất Tiến,

Tháng 6 Năm 2002.