Cuối
trăng
trăng đã cuối
vành môi vơi lấp
lánh
dạ lan hương
quyền quyện
giấc ưu sầu
ơi sương khuya
từng giọt
nhỏ về đâu?
nghe xa xót tự
tình muôn lá cỏ !
trăng đã cuối!
ngậm ngùi soi
gương vỡ
thấp thoáng đầu
non
xa lắc xa lơ
mỏi mòn bay
chim rũ cánh bơ
thờ
đành quay lại
soi bóng mờ thân
phận!
trăng đã cuối!
chưa nguôi tình
lận đận
cuộc tang thương
thờ thẫn nối vòng
quay
mặt hồ trong
ngờm ngợp bóng
mây bay
hoài nấn nuối
chút tơ vàng lắng
đọng.
trăng đã cuối!
mịt mùng trời vô
vọng
thuyền mong manh
sóng cả!
bến bờ đâu?
từ thanh xuân
đã lạc mất đời
nhau
nay tìm lại
vừa hay trăng đã
cuối!
Hoàng Thịnh