Thơ  Dân Nam

 

 

TRANG CHÍNH

Trang Thơ

 

 

TỪ tháng tư đó

 

Hăm bảy năm đă làm ǵ rồi nhỉ?

Chỉ buồn ư? … than thân phận sao đành

Kể từng năm, từng tháng trách cao xanh

Sao nỡ để thân cơ hàn biệt xứ

Hận t́nh đời, ḷng người và đủ thứ…

Được những ǵ vừa ư với ta chăng?

Chi bằng thẳng lưng, cất bước hiên ngang

Đem dũng khí sống ra người dân Việt

Tuy viễn xứ, v́ vận thân cả nước

Giặc cộng kia khi đục nước béo c̣

Ḷng giận căm v́ chúng xiết tự do

Bỏ tù cả toàn dân ḿnh thống khổ

Nơi quê người, tự do ta hưởng đủ

Lẽ nào ngồi than thở, thở than suông

Mặc giặc kia, chúng thỏa sức nhiễu nhương

Cắt đất biển dâng Tàu phù xâm lược

Ta há chẳng cháu con gịng giống Việt

Những cha ông đem hạt máu hùng anh

Giặc ngoại mông từng khiếp sợ tan tành

Xin giao trả từng tấc rừng,vách núi…

Không thể ngồi yên vô t́nh nghe giặc xúi

Hăy về đây, mà đua hưởng xa hoa

Mặc kệ trăm dân máu đổ lệ nḥa

Trên thân xác Việt Nam đang mục rữa…

 

Ôi!...

hiện tại lặng thinh, ngàn sau nguyền rủa

Cháu con ḿnh sao tránh khỏi dể khinh

Cha ông chúng, vốn chỉ biết thân ḿnh!

Vui, thụ hưởng dù… vẫn c̣n biết nhục?

Xưa quân dân, ai ví như thủ túc

Nay sao đành thúc thủ chí nam nhi?

Giá ngày xưa mà Diên Hồng cũng chỉ

Luống tuổi rồi mặc trai trẻ tự lo

Hoặc thở dài ngồi trông gió nh́n mưa

Thế tất thắng đă không về dân Việt

Bạn và tôi, chúng ta c̣n nhiệt huyết?

Vẫn tự hào ḿnh máu đỏ da vàng?

Tin ngày mai rồi vận nước vinh quang?

Về Tổ quốc một trời Nam muôn thuở

Nào đứng lên, ta cùng nhau chống đỡ

Trận giặc cuồng đừng để nước cận chân

Nhắc cháu con phải toan tính xa gần

Đừng nghe giặc bán linh hồn cho qủy

Yểm trợ toàn dân đồng ḷng bền chí

Phất cờ vàng, chính nghĩa sẽ về ta

Rồi mai đây chung tiếng khải hoàn ca

Việt Nam hỡi, niềm tự hào bất diệt!

 

 Dân Nam

 

 

[Dân Nam]