Thơ  Hùng Vỹ

 

 

TRANG CHÍNH

Trang Thơ

 

 

Sài Gòn Hôm Nay

 

Tôi trở về Việt Nam

Sau hai mươi năm thương nhớ

Từ lồng kiếng phi cơ

Dõi mắt về thành phố

Hồi hộp đón chờ

Trái tim như bùng nổ

Ôi Sài Gòn...

Em có còn như xưa?

 

Đây rồi

Sân bay Tân Sơn Nhất

Tôi không còn mơ...

Nhưng sao vắng ngắt?

Nhưng sao lạnh lùng?

Tôi nghe cả cõi lòng se thắt lại...

Ôi Sái Gòn dấu ái...

Nét em buồn làm tê tái tim tôi!

 

Rồi trình giấy

Rồi đợi chở

Bao lâu tôi không nhớ

Nhưng tôi rõ...

Trí óc tôi quay cuồng

Nỗi vui mừng khép lại

Khi tôi nhận thấy...

Từ trong ánh mắt các anh

Sau hai mươi ba năm chiến thắng

Vẫn còn mang cay đắng hận thù

Ôi Sài Gòn...

Em đắm mình trong ác mộng thiên thu!

 

Qua cổng ngục tù

Bước vào phố

Con tim nhảy múa

Như hòa mình theo nhịp thở quê hương

Bao nhiêu nhớ thương...

Của những năm trường ùa lên trí óc

Tôi lặng mình chết ngất giữa thành phố tráng lệ!

Từ Nguyễn Huệ thân quen

Tới công trường Diên Hồng

Qua Gia Long, Lê Lợi

Nhà, nhà cao, sáng chói!

Vòng trở lại Tự Do

Mỗi Khúc, mỗi chờ

Đèn xanh, đèn đỏ

Xe hơi, Honda chật chỗ

Trong cơn mơ... thấy thành phố mạnh giàu,

Tâm tư nao nao

Ôi Sài Gòn,

Em rạng rỡ niềm tự hào dân tộc?

 

Hai mươi mốt ngày lần lượt trôi mau...

Tôi sống sát, đi sâu vào lòng thánh phố

Nghẹn ngào thấu được nỗi thống khổ

Của Sài Gòn hôm nay...

Của bảy triệu người sống kiếp lưu đày ngay tại quê hương!

Kìa những thôn dân...

Lê lết từ những xóm làng miền Trung, miền Bắc

(Nơi đã được diễm phúc Xã Hội Chủ Nghiã hơn bốn mươi năm)

Đang rách rưới xin ăn...

Giữa Sài Gòn phồn vinh ma quái

Giữa Sài Gòn sặc mùi thương mãi Tây Phương!

Kìa những người bạn tư bản Hồng Kông...

Chủ nhân của những sa-lông, công ty, nhà hát

Đang ung dung hốt bạc,

Đang chỗm chệ cười đùa trước đói khát của dân tôi!

Hai mươi ba năm qua rồi,

Mười năm không chinh chiến...

Sài Gòn tiến?

Sài Gòn lùi?

Sài Gòn bảy triệu người làm tôi xứ bạn!

Sài Gòn dãy dụa trong tập đoàn phá sản của các anh!

 

Giã từ Việt Nam

Với đau thương,

Với mất mát,

Với tan tành,

Với cay đắng trở thành điên dại

Ôi Sài Gòn dấu ái,

Biết bao giờ em có lại hôm qua?  

 

Hùng Vỹ

 

 

[Hùng Vỹ]