![]() |
Thơ Nguyễn Hoàng Lăng Du |
|
|
Nhan Sắc Quê Hương
1
Ta thét vang, một chiều xưa lửa dậy Ngựa lên đướng trống dục sớm tinh mơ. Em bơ vơ, muôn ngàn năm chờ đợi, Rồi một ngày hóa đá sống thành thơ.
2
Ta có lần đem thân che trong cát. Đời thái-b́nh, công-chúa mải du xuân. Em giầu sang trên điện vàng cung ngọc, Sao theo người không một mảnh che thân.
3
Ta bỏ đi lang thang ngoài vạn dặm. Em t́m chồng thân gái vượt non cao. Chiều xót-xa trên sông buồn ảm đạm. Rồi dây trầu từ đó quấn thân cau.
4
Ta Trương-Chi mang phận nghèo xấu-xí. Giọng hát buồn c̣n đọng măi Tây hiên. Em thương ta cho đôi gịng nhỏ lệ. Thuyền ơi thuyền mau vượt chén oan-kiên.
5
Em là tiên bước ra trong cổ-tích. Thành con hiền quang gánh nặng hai vai. Sáng tinh-sương trên đướng xa áo rách, Chiều nuộn-màng trở lại buốt tay chai.
6
Lụa lung-linh trong mùa trăng huyền-thoại. Khung cửi đều theo những ngón em xinh. Đêm xanh-xao v́ đêm c̣n cậm-cụi. Cầu mong chông xuôi chẩy lúc trôi kinh.
7
Em nuôi con ngược xuôi từng buổi chợ. Ḷng quặn đau khi túi rỗng không tiền. Aên bữa nay rồi lo mai trả nợ. Che buồn phiền trên mắt đă thâm đen.
8
Ai vung gươm cho cờ bay, gió lộng Đất Mê-Linh vang dội tiếng Sơn-Hà ? Chém cá ḱnh, ai làm im biển động ? Ai âm thấm làm lịch-sử đơm hoa ?
9
Em đứng lên, muôn ngàn sau ngưỡng-vọng. Vẫy tay thon cho đất nước thanh-b́nh. Ta chào em trong tin yêu lộng-lẫy. Sau đêm dài đến lúc có b́nh minh.
(Tung tăng trong ĐạoViệt)
Câu số 8
|