Thơ  Ngô Minh Hằng

 

 

TRANG CHÍNH

Trang Thơ

 

 

 

 ĐƯA EM VỀ QUÊ HƯƠNG
 

 
 
Một ngày em ạ, trời tươi nắng
 Chiến thắng quân ca khắp phố phường
 Dưới lá cờ vàng, anh nguyện sẽ
 Đưa em về lại chốn quê hương
 
 Anh sẽ đưa em về phố cũ
 Đi thăm Hà Nội, đất Thăng Long
 Hồ Gươm, Phố Hiến, giòng sông Hát
 Những chuyện em nghe thuở vỡ lòng
 
 Đống Đa gò cũ, chùa Hương Tích
 Văn Miếu tường xanh phủ bóng rêu
 Thắp một tuần nhang đền Quốc Tổ
 Linh hồn Yên Bái thoáng phiêu diêu ...
 
 Anh sẽ đưa em về xứ nội
 Thăm từng cây nhãn đất Hưng Yên
 Ngồi trên nền cũ, giang sơn cũ
 Mà nhận bà con, nhận xóm giềng !
 
 Hà Nam chốn ấy miền quê ngoại
 Thăm mấy hàng cau, mấy liếp trầu
 Hỏi lúa những ngày con gái ấy
 Có nghe lòng rộn giấc mưa Ngâu ?
 
 Anh sẽ đưa em về Bến Hải
 Một thời chia cắt, máu còn vương
 Cổ thành Quảng Trị, và đây, Huế !
 Nơi đã bao phen bãi chiến trường !
 
 Qua Nha Trang ghé về Đà Lạt
 Thăm lại danh lam cảnh Tháp Chàm
 Võ Bị trường xưa, con dốc cũ
 Chắc lòng sẽ nhớ đến mênh mang !
 
 Kia miên đất đỏ vùng Xuân Lộc
 Trận cuối cùng đây, em nhớ không ?
 Bốn phía âm vang hồn Tử Sĩ
 Anh hùng khóc hận với non sông !
 
 Thăm các trại tù sôi huyết sử
 Để lòng đau với nắm xương khô
 Em ơi, hát khẽ lời truy điệu
 Khóc mảnh hồn hoang dưới đáy mồ !
 
 Anh sẽ đưa em ra biển vắng
 Để nghe tiếng thét vọng đau thương
 Để nghe nức nở hồn ma khóc
 Cho khối oan tình đáy đại dương !
 
 Ghé lại Saigon xưa tráng lệ
 Hỡi màu áo cũ có còn bay ?!
 Bạch Đằng sông nước hiu hiu gió
 Ai đã lần đi ở chốn này ?
 
 Cuối cùng về lại miền Đồng Tháp
 Ấy chốn quê anh lúa mấy mùa
 Đất nước qua rồi, cơn bão táp
 Ta về dựng lại núi sông xưa ...


Ngô Minh Hằng

 

 

 

 

 [Ngô Minh Hằng]