Thơ  Ngô Minh Hằng

 

 

TRANG CHÍNH

Trang Thơ

 

 

KHI NƯỚC MẮT ĐĂ KHÔNG TR̉N Ư NGHĨA

(Xin thân ái gởi đến Đồng Bào quốc nội và quốc ngoại với
tất cả niềm đau và hy vọng)

Ôi, nước mắt đă không tṛn ư nghĩa
Đồng bào ơi, ta nhất loạt vùng lên!
Giang sơn này do xương máu tổ tiên
Đă bồi đắp cho xanh từng tấc đất

Bởi quê hương là t́nh yêu lớn nhất
Là gia tài, là máu thịt, là nôi
Chốn chôn nhau, cắt rốn tự bao đời
Là chiếc tổ, t́nh thương, là tất cả !!!

Nhưng hôm nay, than ôi, đau đớn qúa
Aỉ Nam Quan, bạo chúa cắt dâng người !
Hỡi Nam Quan! ḱa quốc sử c̣n tươi
Từng giọt lệ của anh hùng Nguyễn Trăi !

Máu lại chảy, Trời ơi, vùng quan ải
Núi sông ta thêm nữa, lưỡi dao hờn
Dưới bạo quyền, dân, nước cứ từng cơn
Đau như xé những cơ tim, mạch máu !

Đâu bất khuất, đâu chí hùng nung nấu ?
Đâu tự hào, danh dự ? Hỡi thanh niên !!!
Có thể nào ta cúi mặt lặng yên
Trước nỗi nhục mà ḷng không phẫn uất ???

Có thể nào ta cúi đầu chấp nhận
Mà lương tâm không hổ thẹn, đau buồn ?
Có bao giờ ta thấy tội to hơn
Trước lịch sử v́ thờ ơ trách nhiệm ?

Hỡi những anh hùng dưới trăng mài kiếm
Hỡi những ḷng tha thiết với t́nh quê
Xin tuốt gươm thiêng, chung một lời thề:
Phải trị tội phường buôn dân, bán nước

Phải nối chí hào hùng muôn thuở trước
Đ̣i Nam Quan, ải cũ, trả về ta!
Đứng lên nào, chính nghĩa phải thăng hoa
V́ Tổ Quốc, v́ tương lai ṇi giống !

Không thể nữa, ngồi nh́n và than khóc
Hăy đứng lên hành động, hỡi muôn người !!!
Đến nước này ta phải thế mà thôi
Khi nước mắt đă không tṛn ư nghĩa!

Hỡi Quốc Toản, hỡi Trưng Vương, Nguyễn Huệ
Hỡi toàn dân, cứu quốc, đứng lên nào !
Đất nước này phải hết bóng cờ sao
Th́ đất nước mới thanh b́nh hạnh phúc!

C̣n cờ đỏ là dân c̣n hoả ngục!

Ngô Minh Hằng

 

 

 

 

 [Ngô Minh Hằng]