MỘT V̀
SAO VỠ
(Để
cảm tạ một ân nhân trong dịp lễ
Thanksgiving)
Người bỏ tôi rồi thật đó saỏ
Trời
nghiêng, vụn vỡ một tinh hào
Gene
ơi, mười bảy năm quen biết
Mười
bảy năm dài ân nghĩa cao !
Mười
bảy năm xưa tôi đến đây
Một
bày con dại, trắng bàn tay
Tâm
thương , máu đỏ hai hàng lệ
Nước
mất, nhà tan, én lạc bày
Người mở ḷng ra đón nhận tôi
Dù
không cùng giống, chẳng chung ṇi
Con
tim từ aí không biên giới
Chỉ
có t́nh thương người với người !
Tôi
ngă, người nâng, rất dịu dàng
Ḷng
vàng một tấm toả hào quang
Tôi
như đứa trẻ trong tay mẹ
Từng
bước đi vào cơi thế gian !
Mười
bảy năm trời trôi vút nhanh
Bao
nhiêu năm ấy, nặng bao t́nh
Nghĩa chưa đền đáp, ân chưa trả
Mà
đă đau buồn chuyện tử sinh !!!
Người đă ra đi giă biệt đời
Bỏ
nhà, bỏ bạn, bỏ luôn tôi
Thiên thu xương thịt tan vào đất
Nhưng mảnh từ tâm vẫn sáng ngờị
Người bỏ tôi đi, bỏ thật rồi
Đáy
mồ hay đó cơi ḷng tôi???
Người ơi, vĩnh phúc mong người măi
Sống
cảnh b́nh an cạnh Chúa Trời !
Nhân
dịp Gene ơi, Thanksgiving
Thơ
ḥa với lệ gởi vô minh
Bát
cơm Siếu Mẫu ngàn cân nặng
Tôi
khắc ḷng tôi một khối t́nh.
Ngô
Minh Hằng
[Ngô
Minh Hằng]