VÌ
TỔ QUỐC MÀ VƯƠN VAI PHÙ ĐỔNG
(Xin gởi những người
bạn mọi lứa tuổi, quốc nội và quốc ngoại đang dấn thân cho tự do dân
chủ của quê hương, dân tộc)
Cũng như bạn, lòng tôi đầy căm phẫn
Khi miệng người như rắn độc, đảo điên
Bán đất quê hương, bóp cổ dân hiền
Trước lịch sử dối gian và phản bội
Cũng như bạn, lòng tôi đau trăm mối
Giận cho đời và giận cả cho ta
Tôi giận đời vì trước bả vinh hoa
Thuyền cập bến, đời quên ngày giông bão
Tôi giận tôi mắc lừa loài vô đạo
Và đớn hèn làm mất cả non sông
Bỏ nước ra đi đã thẹn với lòng
Nay lại muốn an thân vì khiếp nhược
Bởi có lúc tôi chán đơì ô trược
Muốn làm ngơ cho tim óc an nhàn
Nhưng tiếng gào từ quê mẹ Việt Nam
Đau đớn qúa làm lòng tôi quằn quại
Và tôi thấy dù cõi hồn tê tái
Cánh buồm đơn trong bão tố muôn trùng
Nhưng trước giống nòi không thể quay lưng
(Quay lưng thế nghĩa là tôi bội phản!)
Phải góp sức để bình cơn quốc nạn
Phải chung tay dựng lại lá cờ vàng
Giống Lạc Hồng muôn trước đã vẻ vang
Nay con cháu phải bảo toàn truyền thống
Ta không thể ngồi im, chờ, thụ động
Trốn gian nan, trách nhiệm đẩy cho người...
Nước của ta thì bổn phận ta thôi
Nào, ta hãy cùng nhau, người một việc!
Anh, Nguyễn Huệ, xin chí hùng dựng nghiệp
Chị, Trưng Vương, xin liệt lẫm mình voi
Em, can trường, xin hậu thế gương soi
Vì tổ quốc mà vươn vai Phù Đổng
Nếu ta sống cho ta, ta phải sống
Cho quê hương và sống thật hào hùng
Dẫu yếu hèn tôi xin được góp công
Đây, máu thắm, những dòng thơ tâm huyết
Đừng nản chí, hỡi anh hùng hào kiệt!
Hãy chung lòng đứng dậy dựng đời vui
Đuốc sáng lên thì bóng tối phải lùi
Vì chính nghĩa muôn đời là chính nghĩa!
Hãy đứng thẳng, mỉm cười, lau ráo lệ
Rồi vùng lên, đồng loạt nhé, muôn người !
Thế giới ngoài kia rộng cánh tay mời
Chào dân tộc tìm về đường dân chủ
Ngày đã rạng, xin bừng cơn mộng dữ
Đêm đã tàn. Tàn cả bóng cờ sao !
Vì Tự Do, toàn quốc, đứng lên nào !!!
Ngô Minh Hằng