CƠN MỘNG
DỮ
Hai mươi mốt năm rồi, bao đau xót
Tháng Tư buồn, mẹ hỡi, lại về đây
Mắt còn nồng, mùi khói súng còn cay
Dòng máu đỏ còn bầm vai áo trận
Ơi xa xót, phút cuối đời lận đận
Dáng mẹ gầy, lặn lội đến thăm con
Heo hút, cô đơn từng bước chân mòn
Vai trĩu nặng gánh đời, màu tóc bạc
Nhìn đứa con xiêu gầy, da bủng xám
Mắt mẹ sâu, hai giọt lệ lăn tròn
"Trong trại tù, khổ lắm, phải không con ?"
Con cúi mặt nghẹn ngào : "Không, mẹ ạ !"
Con giấu mẹ những đêm dài đói lả
Ngày nhục nhằn mà lao động vinh quang !
Vì mẹ ơi, con thương mẹ vô vàn
Nên chẳng muốn lệ đầy thêm mắt mẹ !
Con thầm ước một ngày nào con sẽ
Quỳ bên giường săn sóc mẹ già nua
Nhưng ước mơ như trái mộng sai mùa
Mẹ từ giã cuộc đời trong tức tưởi
Khi con mẹ vẫn còn đang tù tội
Khi quê hương cơn hồng thủy trào dâng
Khi con người quên hết mọi nhân luân
Để hung hãn như một bầy dã thú
Con khóc ngất theo từng cơn mộng dữ
Đốt đuốc tim, con kiếm ánh mặt trời
Mẹ thân yêu ! Hai mươi mốt năm rồi
Con chỉ thấy những đêm dài hiu quạnh !
Ngô Minh Hằng
[Ngô
Minh Hằng]