Thơ  Ngô Minh Hằng

 

 

TRANG CHÍNH

Trang Thơ

 

 

NHỚ VỀ MỘT QUÊ HƯƠNG


Xứ người nh́n nắng chiều buông
Chao ơi, ḷng nhớ quê hương lạ lùng !
Cũng vàng nắng lụa rưng rưng
Cũng âu yếm gió hôn từng ngọn cây
Lưng trời cũng trắng cung mây
Cũng không gian biếc với đầy hồn thơ
Nhưng quê tôi đấy, bây giờ...
Xa xôi ngăn cách đôi bờ đại dương
Nắng vàng thôi chẳng c̣n hương
Gió mưa gieo những thê lương vào đời
Quê tôi, ai giết nụ cười
Để cho tôi phải thành người tha hương
Chiều nay nh́n nắng chiều buông
Tôi xa xót nhớ quê hương cháy ḷng !
Ai người nhớ với tôi không ?
Một quê hương có muôn ḍng lệ caỵ.

 
Ngô Minh Hằng

 

 

 [Ngô Minh Hằng]