Trong khoảng thinh không bất chợt
vỡ bùng, bàng hoàng ngự trị. Tiếng hát mơ hồ
day dứt chuyên chở tình thương, nỗi mến,
ngột ngạt xâm chiếm. Lòng ta có phân vân khi nhận
thức niềm cảm xúc tưởng đã chết? Bé
Con, anh có bổn phận khắc ghi nỗi day dứt
như dấu ấn trong giây phút lạ lùng, thần tiên
tuyệt vời mơ ảo này. Làm sao giữ
được con tim nhức nhối đang âm thầm bùng
nổ theo lời ca tiếng hát. Tạ ơn Bé Con và
những lời thổn thức, vòi vĩnh nhắc nhở
chơi vơi, tràn đầy ân tình nuối tiếc…
Chiều thẫm u-hoài nắng mỏng manh,
Tiếng hát du dưong đẫm mơ
màng,
Với mây, đòi gió trao nhung nhớ,
Gọi thoáng ân tình tim vấn vương.
Ký-ức
chập chờn mang luyến thương,
Ngày mơ
nắng hạ duỗi miên man.
Hàng cây che
chở mùa hẹn ước,
Khói thuốc dài
hơi, gió thở than.
Gợi nhớ trời xưa, ráng chiều
buông,
Bờ sông dáng nhỏ tóc ngả nghiêng,
Diều trôi lơ lửng, treo lời sáo,
Thiếu nữ ngẩn ngơ, tiễn hôn
hoàng.
Tiếng hát
lả lơi, trả trăng sao,
Đêm tàn thao
thức uống nghẹn ngào,
Chiến tranh
chia cắt, tô hờn oán,
Dĩ vãng theo
người mãi về sau.
Da diết gợi thương, tiếc
cuộc tình,
Áo trắng thơ ngây dáng mỏng manh.
Giận hờn thương ghét ngày xa cách,
Mùa yêu hoa lệ thấm mi vành.
Vời thoáng
mộng say thắm má đào,
Thầm thì, vòi
vĩnh gió lao xao.
Hạ trôi, Thu chậm gieo đầu ngõ,
Lá đổ
vàng rơi tóc úa mầu.
Ta gói hồn mơ âm ngữ reo,
Lặng lờ buông thả, trái mộng
treo.
Ngẩn ngơ nuối tiếc giờ
hạnh phúc,
Thơ ý trào dâng phút đăm chiêu.
Tạ ơn em nhé,
khúc thở than,
Trao tặng tim
anh gió trăng ngà.
Hoàng-Kim miên
viễn thời man dại,
Chiêu Vân
ru tình giấc trở trăn.
Thường Dzu 7/04