Nắng tàn hiu hắt, Thu nhẹ tới

phố thị ngỡ ngàng, buớc lẻ loi

Hoàng hôn vương vất ta lạc lối,

biết nẻo phương nào bóng em tôi!

 

Lơ lửng phù vân che khuất lối,

Ngỡ tưởng bóng người, thoáng dăm chiêu.

Tiếng ai dìu dắt lời trăn trối

Lạc mất em rồi hỡi dấu yêu!

 

Dường như bóng đời che dáng nhỏ

Một đời ta nặng nợ tìm nhau.

Ở cõi mơ hồ ta dang dở

Đường mơ lối mộng biết về đâu?

 

Tìm đâu mắt môi tràn cảm xúc

Vời vợi mây ngàn rũ thiết tha.

Dư âm lặng lẽ vời ký ức,

Ôn khúc u-hoài tim xót xa.

 

Đàn ơi xé nát tầng âm ngữ

Bùng vỡ máu đào rộn huyết thanh.

Hồn rung nhức nhối lời trăn trở,

Ân nghĩa mơ hồ chút thở than.

 

Đường mây mờ ảo che lối mộng,

nẻo đời giăng mắc ngõ vấn vương.

Gởi em khối thương hoài vô vọng,

Ta gói lòng ta mộng dáng thương.

 

Thường Dzu 8/04