Sáng,
Ban mai sương nặng chùng vai áo,
Thấp thoáng trời xa núi chập chờn.
Tháng ngày xưa cũ về huyên náo,
Nhức nhối một thời phận ruổi rong.
Trưa,
Núi cao chân mỏi vùng hoang dă,
Ư thức hoang mang óc tim chùng.
Nhân loại oán thù đời vay trả,
Máu đổi xương đ̣i cuộc chiến chinh.
Lư tưởng tự danh ngập lửa đạn,
Đạp đổ thánh hiền, tôn qủy vương.
Đếm xác anh em dệt công trạng,
Tuổi trẻ mơ hồ lũ thiêu thân.
Chiều,
Em tôi, nay cỏ
xanh cố quốc
Có lẽ vẫn
c̣n chút suy tư.
Khi nào, ai biết
màu nước mắt
của bạn
bè ta hay kẻ thù??
Nh́n em lung linh mờ
ánh nến,
Lắng
đọng vô cùng khoảng hư
vô,
Bờ
môi thanh thản không hờn oán,
Nào biết
uyên ương cũng lẻ
đôi.
Tối,
Chén rượu hững
hờ miệng môi đắng,
thân xác bạn
bè biết nơi đâu!
Sông Côn uốn
dài bờ cát trắng,
Sa Huỳnh biển sầu,
núi thương đau.
Địa
danh cơ cầu gieo ác mộng,
Theo cuộc tỉnh
say, tiếng mày tao
năm tháng bất cần
treo cuộc sống,
Lạc
lơng chơi vơi chốn phương
nào!
Đêm,
Gió gào lá thét, đêm hấp hối,
Lấp
lánh sương khuya, ánh trăng thưa.
Rũ thân hồn lặng,
buồn trôi nổi
đốm lửa
đầu môi đốt đời
ta.
Vết hằn
năm tháng tim loang lở,
Dĩ văng mơ hồ xiết
tim khô.
Day dứt
đêm dài cơn trăn trở,
ḷng ta chợt
khóc rất dại khờ!!!
Thường
Dzu 9/04