Chiều
hôm nay chấm dứt mấy ngày thi của Thục.
Tôi tới chỗ hẹn đón Thục trước nửa tiếng, vừa lúc cơn mưa đổ ụp xuống, ào
ạt như chưa bao giờ có một cơn mưa nào lớn như vậy. Tôi vào ngồi trong quán nước hút thuốc
nhìn mưa và chờ Thục. Bên ngoài mưa
mù mịt không còn thấy rõ những đỉnh cây và những căn nhà phía trước mặt
quán. Mấy hôm Thục buồn, bài làm
không yên tậm Chiều nay Thục thi
sinh ngữ, tôi mong Thục ra về với một nụ cười nở trên môi. Chiếc xe đạp dựng ngoài gốc cây trước
cửa quán lấp lánh những giọt nước bám.
Con đường chạy ngang hiu hắt không bóng người đi, không một bóng xe nào
vượt qua với tiếng rè rè của nước bắn tung ra hai bên đường. Tôi đốt thuốc liên miên, ly cà phê đã
cản và được đổi bằng một ly nước trà nhạt thếch.
Gần giờ tan, mưa ngơi
bớt. Từ trường Thục thi tới đây
cũng cách một khoảng xa. Chiều nay
tôi không giữ lời hứa với Thục được.
Tôi phải tới tận cổng trường đón nàng. Con đường mưa trơn, những bước chân Thục
về, tôi không yên tâm. Chờ một lúc
mưa tạnh hẳn chỉ còn là những hạt nước nhỏ, tôi trả tiền và đạp xe chạy nhanh
tới đón Thục cũng vừa kịp lúc Thục đi ra.
Tôi gọi làm Thục giật mình.
Thục hoảng sợ thật sự. Nàng
đi sát vào lề đường như trốn mọi người, tôi chạy xe theo phía sau. Thục cự:
- Bảo Đông chờ đằng chỗ cũ
sao Đông không chịu?
- Trời mưa to quá, thấy
không?
- Mưa thì mưa, ăn nhằm
gì.
- Sợ Thục bị ướt
lạnh.
- Có áo mưa
mà.
- Thục lên xe đi, định đi
bộ luôn về nhà sao.
- Chút
nữa.
- Xa rồi, tụi bạn Thục
không đứa nào thấy hết.
- Rủi ông già bất tử đi
đón Thục chiều nay đứng lẩn quẩn đâu đây thì chết mất xác.
- Không có đâu. Trời mưa lớn như thế này mấy ông già làm
biếng đi ra đường lắm.
Thục dừng lại, ngó trước
ngó sau. Mặt sợ hãi khuất trong
chiếc nón đi mưa.
- Lên xe đi, làm gì mà
đứng ngó hoài vậy?
- Đông bị ướt
hả?
- Ăn nhằm gì, lạnh chút
xíu thôi.
- Có thể bị cảm
mưa.
- Tối về mượn dì Hạnh đánh
dầu, uống thuốc, không sao đâu.
Thục lên xe. Tôi đạp
vội. Vượt qua những đôi mắt tò mò
có thể làm Thục thêm hoảng sợ. Tôi
tức cái tánh hay sợ của Thục. Thật
ra tôi nghĩ, chẳng ai để ý làm gì.
Mọi người đều lo bàn tán đề thi, bài làm. Những gương mặt tươi vui hay những gương
mặt buồn rầu chảy dài cũng chẳng dính dáng gì tới tôi và Thục. Vậy mà Thục cứ sợ. Thục thúc vào lưng
tôi:
- Chạy đường khác đi
Đông.
- Đường
nào?
- Đường nào vắng
vắng.
- Không về nhà
à?
- Bữa nay có thể về trễ
một chút.
Tôi mừng quá, quanh xe
vội, suýt nữa đụng phải người chạy xe trờ tới phía sau. Thằng này chắc làm bài không được nên
mặt buồn rười rượi, khó khăn như chim cú.
Nó định gây lộn với tôi, nhưng Thục nhéo tôi một cái đau điếng bảo chạy
nhanh tới. Tôi đành phải nghe
theo. Con đường này vắng ngắt, mưa
lại còn vắng hơn. Hình như chỉ có
mình tôi và Thục. Nàng có vẻ yên
lòng, và tôi có thể đạp xe chậm lại, rất chậm. Tôi hỏi:
- Làm bài được
chứ?
- Tàm
tạm.
- Nghĩa là khá hơn mấy hôm
trước.
- Hy vọng như
thế.
- Chắc chắn Thục
đâu.
Tôi nói câu đó nhưng không
tin tưởng lắm. Tuy nhiên không còn
câu nói nào khác cho Thục yên lòng hơn nữa. Đối với người quá lo xa như Thục, cách
tốt nhất là tạo ra những hy vọng.
Thục cũng nói:
- Hy vọng môn này vớt điểm
cho môn kia.
- Không buồn nữa
chứ?
Thục trả lời tôi bằng mây
tiếng cười nhỏ. Tôi nghe hơi ấm của
bàn tay Thục sờ lên lưng tôi, chỗ áo ướt.
Thục có vẻ lo lắng:
- Đông lạnh
không?
- Sơ
sơ.
- Không mang theo áo mưa
à?
-
Quên.
- Chứ thường nhớ cái
gì?
-
Thục.
Tôi lại bị ăn một cái nhéo
đau điếng. Tôi rướn người, chiếc xe
loạng choạng làm Thục sợ hãi. Tôi
cười:
- Coi chừng ngã nhào cả
hai đứa.
- Đông xạo quá
trời.
- Nhớ mà cũng xạo nữa
sao?
- Ừ, Đông mà nhớ
ai.
- Không tin thật hay không
tin giả vờ?
- Không tin
thật.
Tôi muốn quay lại cốc lên
cái đầu bướng bỉnh của Thục. Lúc
nào cũng nói cái giọng làm tôi tức muốn điên lên. Tôi im lặng đạp xe không thèm nói gì
nữa. Thục thấy tôi im lặng lâu quá,
đoán tôi giận nên thúc vào hông hỏi:
- Giận
hả?
- Giận làm gì cho
mệt.
- Sao im lặng như pho
tượng thế.
- Không tin thì nói làm gì
nữa, bây giờ đưa Thục về nhé?
Thục muốn
khóc.
- Cũng
được.
- Cũng được nghĩa là
sao?
Không nghe Thục trả lời.
Như thế đấy, hễ mỗi lần tôi giận Thục thì bị Thục giận lại. Tôi sắp sửa thua đến nơi, đành pha
trò:
- Chăc tụi mình không
hợp.
Thục im thin thít. Tôi cười:
- Hôm nào đi xem thầy bói,
dưới chợ có ông thầy bói mù, bói hay lắm, xem tại sao hai đứa mình khắc
khẩu.
Thục vẫn mím môi. Tôi chọc Thục
tiếp:
- Bữa trước đi coi, ông
bảo Thục có bồ rồi.
Thục bật lên một tiếng
ngạc nhiên:
-
Hả?
Tôi la
lớn:
- Ông thầy bói mù ấy bảo
Thục có bồ rồi.
- Nói
ẩu.
- Thục giấu hoài. Thôi bữa nay đưa Thục về một lần cuối,
mai mốt bồ Thục sẽ đưa Thục về.
Không chịu nói trước để người ta “de” mai mốt đụng độ kỳ
lắm.
Tới phiên Thục la
lớn:
- Đông phịa chuyện vừa
chứ.
- Ông thầy bói mù bảo như
thế chứ ai biết gì mà phịa.
- Ừa, có bồ, rồi
sao?
- Thì trả Thục về với bồ
của Thục.
Tôi dừng xe lại giữa
đường, bắt chước một tài tử trong phim, giọng sắc như dao:
- Thục xuống xe
đi.
Thục nhảy xuống xe đi ngay
vào lề.
Một trận gió lớn thổi qua
làm rung chuyển những ngọn cây, nước mưa rơi xuống lạnh buốt. Thục không nói gì, cúi mặt lầm lũi
đi. Tôi chờ cho Thục đi một khoảng
xa mới đạp xe nhanh theo, thắng lại chận trước mặt Thục.
- Thục, lên
xe.
Thục trừng mắt nhìn
xe. Đôi mắt giận dữ nhưng nước mắc
cũng ràn rụa long lanh. Thục nói
:
- Đông ác lắm, Đông về một
mình đi.
- Đùa
mà.
- Không có đùa gì
hết.
- Lên xe đi
Thục.
- Đông chạy một mình ra
chợ chở ông thầy bói mù đó đi chơi.
Thục không đi nữa đâu.
Thục chạy băng qua con
đường trước mặt, nàng ngoắc lia lịa ông xích lô đang đậu xe dưới một gốc
cây. Ông xích lô đạp xe tới, Thục
trèo vội lên. Tấm bạt che bít bùng
giữ kín mặt Thục ở trong. Tôi gọi
Thục mấy tiếng nhưng Thục im lặng.
Ông xích lô ngạc nhiên ngó tôi, rồi đạp xe đi theo tiếng gắt của
Thục. Tôi chạy cặp theo xe, hỏi
lớn:
- Thục về thật
à?
Một lúc sau mới trả
lời:
- Đông ra chợ chơi với ông
thầy bói mù, tin ổng chứ tin Thục làm gì.
- Đùa mà, đâu có ngờ Thục
giận dữ như vậy.
- Không có đùa như
thế.
Hình như Thục khóc. Mưa đột nhiên trở lớn. Những giọt mưa đổ nhanh, tới tấp bắn vào
mặt xe. Ông xích lô đạp nhanh, tôi
đạp nhanh theo. Ông đạp nhanh hơn
nữa, tôi cũng ráng sức đạp cho kịp.
Thục hé tấm bạt ra nhìn tôi lại đóng kín. Một lúc Thục lại hé ra, lần này Thục
nói, giọng lo lắng:
- Đông chạy theo làm gì,
ướt hết. Tối về bị
cảm.
- Chết cũng được, cảm mà
ăn nhằm gì.
- Đông liều
quá.
- Còn hơn thế này
nữa.
- Rồi Đông chạy hoài như
vậy sao?
- Tới nhà Thục thì
thôi.
Thục lại che tấm bạt. Ông xích lô già nhưng khoẻ hơn tôi
nhiều. Ông đạp xe bon bon như không
biết mệt. Tôi phải gắng sức đạp
theo sợ bị ông bỏ rơi. Tôi vừa mệt
vừa lạnh, và tôi muốn khóc. Chắc
ông ta nghĩ tôi hóa điên. Xe quẹo
sang đường khác. Tôi gắng sức đạp
nhanh lên để bắt kịp Thục. Đường
trơn như mỡ, mưa lớn đổ tối tăm mặt mũi.
Tôi nghe đau xót hai mắt, nước mắt ràn rụa. Thục bỗng mở tung tấm bạt che phía trước bảo ông xích
lô dừng lại. Rồi Thục nhảy xuống
đường chạy vào lề đứng. Tôi cũng
dừng xe lại móc tiền trả cho ông xích lô.
Tiền ướt hết tôi cũng không biết là bao nhiều. Cứ móc tiền trả cho ông già và dắt xe
chạy vào chỗ Thục. Ông xích lô ngơ
ngác một hồi rồi đạp xe đi. Tôi
lạnh quá, như bị ướp trong nước đá.
Tôi bắt đầu run. Thục lo
ngại nhìn tôi, nước mắt Thục bỗng chảy xuống má. Tôi sung sướng với cái lạnh của mình,
của gió mưa bên ngoài trời. Thục
nức nở nói:
- Tại sao Đông liều như
vậy?
- Vì sợ Thục
giận.
- Mai mốt Thục sẽ hết
giận.
- Mai mốt là một thế kỷ
dài. Đông sẽ nhớ Thục đến chết mất,
nhớ lịm hồn, nhớ đứng, nhớ ngồi không yên.
- Thục cũng thế, nhưng
phải giận Đông một lần thật lâu Đông mới hết bịa chuyện.
- Bây giờ còn giận
không?
Thục im lặng cúi đầu. Tôi không nhìn rõ giữa những giọt nước
mắt Thục và những giọt mưa. Gương
mặt Thục toàn nước, nước ràn rụa, mờ tối, tôi rút khăn tay ra định lau cho Thục
nhưng khăn tay tôi cũng đã ướt. Tôi
run lập cập. Hai đứa đứng nép sát
vào cái mái che của một ngôi ngà lạ.
Thục cũng lạnh, bàn tay của Thục tái xanh. Tôi nắm lấy. Thục rụt về
nói:
- Ngoài đường,
Đông.
- Không có ai cả. Chỉ có mưa.
- Mưa cũng ngó thấy nữa,
chứ bộ.
Thục cười, tôi thương Thục
quá. Tóc tôi ướt đẫm nước, bây giờ
tôi mới hay điều đó, những cọng tóc rối bời, bê bết trên mặt tôi nghe vị mặn của
những giọt nước thấm qua môi. Tóc
Thục cũng ướt. Tôi bỗng có cảm
tưởng hai đứa như hai con chim bị mưa.
- Bao giờ mưa tạnh hả
Đông?
- Làm sao biết
được.
- Chắc Thục rớt
quá.
- Lúc nãy hy vọng đậu, bây
giờ bảo rớt. Chắc tại
mưa.
Hai đứa ngó nhau
cười. Mấy đứa con trai dầm mưa đạp
xe ngang qua chỗ chúng tôi, chúng nhìn vào. Hình như Thục nhận ra trong bọn có một
đứa quen. Thục bàng hoàng nép sâu
vào trong, sợ hãi nói:
- Có một đứa quen, sợ nó
thấy Thục rồi.
- Kệ
nó.
- Thằng ở trước nhà, nó
thấy thì chết.
- Nó thấy chỉ khổ đau thêm
cho nó chứ ích gì.
Thục ngạc
nhiên:
- Sao lại khổ
đảu
- Biết đâu nó cũng “mết”
Thục.
- Lại nói bậy nữa, Đông
không bịa chuyện không được sao?
Tôi cười, dì Hạnh bây giờ
chắc cũng đã về nhà. Tôi không biết
chiều nay dì làm bài được không.
Mấy hôm đi thi, không nghe dì nói gì. Từ hôm đi Sài Gòn về tôi nhận thấy dì
đổi khác. Đôi mắt như buồn hơn, xa
vắng hơn. Và dì thường im
lặng. Tôi mong những ngày thi trôi
qua sẽ đem lại cho dì Hạnh những ngày thảnh thơi. Mùa hè còn đó, trên những hàng phượng
chưa già. Màu đỏ của phượng còn
tươi thắm dì sẽ nghe ve kêu ròn rã trong cây lá, trong trời cao nhẹ mây. Đồng thời mưa cũng xoa dịu hết nỗi bức
rứt, nỗi buồn chán một thời con gái của dì. Thật ra, tôi cũng không hiểu sao dì Hạnh
buồn, và thật sự dì có buồn như tôi tưởng không. Sống trong ngôi nhà yên lặng đó dễ cảm
thấy cô đơn, cảm tưởng như không còn ai bên ngoài. Tôi sẽ khuyên dì Hạnh chơi nhiều, đi về
quê tôi chẳng hạn.
- Đông lạnh lắm phải
không?
Tiếng hỏi bất ngờ của Thục
làm tôi giật mình. Tôi lạnh
thật. Gió từ hướng sông thổi lên,
những cơn gió mang theo hơi nước lùa vào da thịt ướt. Tôi nói với Thục:
- Lạnh
thật.
- Đông về nhà thay quần áo
khô, không thôi bị cảm.
- Cảm mấy
ngày?
- Lâu lắm, nhẹ cũng ba hôm
mới khỏi.
- Thục có tới thăm
không?
- Rảnh mới tới
được.
- Thi xong rảnh chứ còn
làm gì nữa.
- Sợ đi về quê bất
nghờ.
- Đừng thèm về. Ở đây vui hơn.
Thục ngước mắt nhìn
tôi:
- Lúc nãy Đông nghĩ gì mà
thừ người vậy?
- Nghĩ tới dì
Hạnh.
- Mong Hạnh làm bài
được.
- Hai người sẽ đậu
hết. Lúc đó tha hồ ăn khạo Phải ăn khạo lớn đấy
nhé.
- Nếu
rớt?
- Rớt cũng ăn khạo cho đỡ
buồn.
Thục cười khúc khích. Tôi kiếm đủ chuyện để chọc cho Thục
cười, và quên lạnh. Nếu bây giờ có
một điếu thuốc hút chắc thú vị lắm.
Gói thuốc của tôi đã bị ướt hết từ lúc nãy. Tôi cũng không nhớ là ném nó từ lúc
nào. Thục đứng co ro trong lớp áo
mưa rộng thùng thình. Tôi khoanh
hai tay trước ngực, chân khép lại, bám chặt dưới đất để khỏi run. Mưa có vẻ dịu lại, và một lúc sau tạnh
dần. Tôi kéo Thục chạy vội ra, trèo
lên xe đạp thật mạnh cho hơi nóng bốc trong người đuổi bớt hơi lạnh. Thục cười:
- Rồi Đông sẽ thành một
cua – rơ xe đạp.
- Lúc nãy chạy đua với ông
xích lô vui ghê.
- Ai
thắng?
- Đông thắng. Dĩ nhiên. Nếu không Thục đã về
nhà.
Thục cười
nhỏ:
- Đông liều ghê. Nếu Thục giận về thật thì
sao?
- Đông sẽ tới trước nhà
Thục đứng cho hết cơn mưa rồi sáng mai vào nhà thương nằm ca bài “Tình đời thay
trắng đổi đen” chứ còn sao nữa.
- Ai mà thay trắng đổi
đen, tại Đông bịa chuyện nói bậy thì có.
Chúng tôi vui vẻ nói
chuyện với nhau trên khắp mấy con đường dẫn về nhà Thục. Trời mù mù, lạnh căm. Nhưng áo tôi khô dần, cái lạnh cũng ngơi
đi. Mưa xong một trận lá cây rụng
dài trên đường, bông phượng rụng đỏ mặt cỏ. Trước một ngã ba dẫn về nhà Thục có một
cây phượng già, trong cơn mưa lớn đã trốc gốc nằm bẹp một bên đường. Thục thấy vậy kêu
lên:
- Chết rồi, cây phượng
quen thuộc đã ngã.
- Chắc nó
lạnh.
- Hết mùa mưa đi về khoảng
đường này sẽ thấy trống. Ngày xưa
có cây phượng ngó rực rỡ cả một góc trời, buồn ghê.
- Chắc lũ ve cũng mang họa
vào thân.
- Đông nói
gì?
Tôi cười lớn, biết chắc là
Thục sẽ không hiểu câu tôi vừa nói.
Còn cách nhà Thục một khoảng.
Thục nói:
- Xuống ở đây đi
Đông.
- Chút nữa còn xa quá
mà.
- Được rồi. Đông chạy nhanh về nhà thay quần áo
khô. Chạy đường khác, đừng chạy
ngang qua nhà nhỏ Hương thấy. Lần
trước nó thấy rồi đó.
Thục nhảy đại xuống đất,
đi vội vàng như lẩn trốn ai. Tôi
lại đứng nhìn theo Thục cho đến khi Thục khuất hẳn sau cánh cổng đầy hoa giấy đỏ
mới quay xe lại đạp xe nhanh về nhà.
Lúc gọi cổng tôi mới thấy lạnh.
Cái lạnh như kéo ập tới làm tê dại hết những sợi máu trong người. Tôi run lập cập, dì Hạnh khoác áo mưa
ra, mở cổng cho xe. Dì ngạc nhiên
khi thấy tôi ướt sũng như chuột. Dì
nói:
- Đông dầm mưa
à?
Tôi dắt xe vào, không kịp
trả lời dì. Tôi muốn nằm lăn ngay
ra trước thềm. Dì Hạnh chạy xốc
tới. Giọng dì hốt
hoảng:
- Đông làm sao
thế?
- Bị nguyên một đám mưa,
bây giờ thấy rét cóng tay chân.
- Mau thay quần áo khô, dì
đốt lửa lên rồi ngồi xuống hơ, nghe!
- Tôi chạy vội lên phòng
thay quần áo. Khi trở xuống dì Hạnh
đã đốt xong lửa trong cái lò than.
Những cục than cháy đỏ nổ lốp bốp.
Dì để nó dưới chân ghế và nói:
- Đông hơ đi, không bị cảm
thì nguy. Uống viên thuốc
này.
Dì Hạnh trao cho tôi viên
thuốc cảm và ly nước. Tôi bỏ viên
thuốc vào miệng, ực nước. Xong ngồi
cúi người hơ hai bàn tay trong ngọn lữa.
Bên ngoài gió rì rào, mưa trở lại và kéo dài chắc tới đêm. Hơ một lúc, hơi ấm chuyền vào người, tôi
đã bớt lạnh. Dì Hạnh đã sửa soạn
xong bữa cơm sau khi thi về. Dì đưa
mắt nhìn tôi:
- Đã đỡ lạnh chưa
Đông?
Tôi gật
đầu.
- Đón Thục
hả?
Tôi ngượng ngùng giải
thích:
- Chờ lâu quá, khi về lại
bị mưa, ướt hết. Thục cũng
ướt. Lại giận nhau ngoài
đường. Dì làm bài được
không?
-
Tạm.
- Hy vọng đậu ưu
chứ?
Dì Hạnh cười, lắc
đầu:
- Trêu dì đấy hả, đậu
không biết đã nổi chưa mà đòi đậu ưu.
- Thục chiều nay làm bài
cũng tạm được. Mấy hôm về cái mặt
như méo xệch đi.
Dì Hạnh nhìn ra ngoài
trời, thở nhẹ:
- Hôm nay thì thảnh thơi
rồi. Hết lo, hết thức khuya. Dì thấy khoẻ hẳn
ra.
- Trong khi đó Đông bắt
đầu mệt.
- Dạo này Đông đi chơi
nhiều.
- Từ hôm nay bắt đầu
học. Không đi chơi nữa, rớt cũng
buồn lắm, dì Hạnh nhỉ?
Dì cười. Tôi khều những cục than, tiếng than nổ
lốp bốp lại nổi lên.
Dì Hạnh đi mở nhạc. Tôi nghĩ tới Thục, giờ này chắc Thục đã
ăn cơm xong, đang ngồi nhìn mưa bên cửa sổ. Tôi áp hai bàn tay vào má, tóc đã bắt
đầu khô. Dì Hạnh
hỏi:
- Đói chưa
Đông?
- Đói lắm rồi, chạy đua
với Thục ngoài đường mệt ngất. Vừa
mệt, vừa đói.
- Sao lại chạy đua, Thục
đi bộ mà?
- Thục đi xe xích
lô.
Tôi kể lại cho dì Hạnh
nghe chuyện tôi và Thục giận nhau ngoài đường. Dì lắc đầu cười:
- Mai mốt Thục tới dì trêu
Thục cho biết tay.
- Trời đất, nói dì nghe
thôi, dì nói lại Thục cự Đông chết.
- Sợ lắm
hả?
- Hơi sợ sợ. – Tôi cười.
Dì Hạnh thích thú cười
lớn. Bữa cơm bắt đầu chỉ có hai
người. Từ ngày bà giúp việc nghỉ về
quê, không khí của mỗi bữa cơm quanh quẩn cũng chỉ như thế. Hôm nay dì Hạnh đi thi về, ghé chợ mua
thêm thức ăn nên bữa cơm có vẻ nhiều màu sắc. Ngày thường ăn qua loa, nhất là những
ngày dì Hạnh lo học thi. Dì Hạnh
ngồi ăn chậm chạp. Tôi đói nên ăn
thấy ngon. Tôi định hỏi những ngày
dì Hạnh lên Sài Gòn có gì lạ. Nhưng
thấy dì không nhắc tới tôi ngại ngùng nên không hỏi. Hình như có một chuyện gì đó khá quan
trọng mà dì giấu tôi, chưa chịu nói.
Dì Hạnh bỗng ngước lên nhìn tôi nói:
- Vài hôm nữa bà giúp việc
sẽ trở lên làm lại. Đông chắc được
những bữa ăn ngon.
- Bao giờ vậy
dì?
- Khoảng cuối tuần
này.
- Như thế dì cũng
rãnh. Thi xong dì định đi đâu chơi,
lên Sài Gòn lại?
- Dì không lên Sài Gòn,
cũng không định đi đâu, nhưng nếu Thục về quê ngoại Thục, thì dì đi
theo.
- Đi Sài Gòn về dì có gì
buồn?
- Có gì đâu Đông, bình
thường.
- Xem dì có vẻ lo
âu.
- Chắc tại dì thức khuya
học bài cho kỳ thi nên mặt mày nhăn nhó.
Dì vừa soi gương, phải nghĩ tới gương mặt mình một chút
chứ.
Tôi cười, không nói
gì. Bữa cơm có hai người thấy lạnh
băng như cái rét còn ê ẩm trong người tôi.
Dì Hạnh nhắc tôi phải ăn nhiều, uống sữa, dù sao những ngày tới cũng là
những ngày lo âu của tôi, mà tôi đã gầy còm, có thể sẽ gầy thêm. Tôi cười, lấy một cây tăm xỉa răng đi ra
ngoài thềm. Bầu trời thấp hẳn xuống
để sửa soạn tối. Theo với ánh đèn
từ trong hắt ra tôi thấy những ngọn cây xanh đen, đứng thầm lặng u buồn. Chuyến xe lửa cuối cùng trong ngày về
với cơn mưa rả rích. Tiếng còi hú
nghe u uồn như một cuộc tiễn đưa nào trên sân ga. Chuyến xe lửa qua khỏi, tôi
tiếp tục nghe lại những giọt mưa gõ nhịp nhàng trên mái ngói, những giọt nước
rơi xuống bên thềm. Loài cỏ mới mọc
đêm qua đã trổ bông, những cái bông trắng lấm tấm không hương thơm. Tiếng những con chim bị lạnh trong hàng
cây trước nhà kêu chiêm chiếp. Dì
Hạnh đang dọn dẹp bàn ăn và lục đục dưới bếp. Cái lò than cháy âm ỉ lúc nãy dì đã
cất. Tôi ngồi xuống ghế nghe
nhạc. Cánh cửa mở với bóng những
giọt mưa kéo xuống trong ánh sáng đèn.
Một lúc dì Hạnh trở lên mang cho tôi ly cà phê sữa. Dì cũng có một ly để trước mặt. Dì Hạnh mặc áo choàng tránh lạnh, cái áo
choàng có những hoa lớn màu trắng.
Trông dì Hạnh xinh xắn như công chúa trong phim cổ
tích.
- Dì lạnh
à?
Dì gật đầu cười, tay dì
cầm chiếc muỗng nhỏ quậy trong ly.
Tiếng chạm của chiếc muỗng vào thành ly nghe quen thuộc như những đêm
khuya tôi và dì ngồi uống cà phê ngoài vườn.
- Dì xinh quá giống như
một công chúa – tôi bảo.
- Đông
kỳ.
Dì Hạnh ngượng ngùng cúi
mặt. Tôi không rõ tình cảm của dì
ra sao. Tôi thấy dì rất ít bạn
trai, hầu như trong nhà này, dì chưa tiếp xúc với người bạn trai nào. Dì Hạnh kín đáo như một thiếu phụ sống
biệt lập trong một ngôi nhà không ai lui tới. Đôi khi tôi thấy dì nhận thư, lẫn trong
xấp thư của tôi có thư của dì, bức thư làm mừng rỡ hay buồn rầu. Đi Sài Gòn về dì đượm một chút lo âu
trên gương mặt, trong đôi mắt, tôi hiểu có một diều gì đó làm dì khó nghĩ. Nhưng dì chưa chịu nói. Rồi dì sẽ nói. Bởi từ trước tới giờ dì chưa dấu tôi
chuyện gì. Tôi không hỏi, nhưng chờ
đợi ở dì. Tôi lơ mơ nghĩ tới điều
dự đoán của mình. Có thể lắm, nhưng
tôi nghĩ là dì Hạnh hãy còn bé. Dù
sao dì cũng phải đỗ xong Tú tài. Đi
Sài Gòn về dì mua cho tôi cây đàn.
Tôi ao ước mãi mà chưa được.
Món quà dì làm tôi cảm động cả ngày. Tôi đã hát cho dì nghe suốt cả buổi
chiều những bản mà dì thích. Dì làm
tôi bất ngờ quá, món quà dì cho mà tôi không bao giờ đoán ra. Khoảng thời gian sau này hình như giữa
tôi và dì có một cái gì ngượng ngùng khó giải thích. Sự thân thiết cảm thấy như là vơi
đi. Có lẽ tôi đã yêu Thục, tình cảm
tôi đã dành hết cho một người con gái khác, dù người đó là bạn thân nhất của
dì. Thật ra trong căn nhà vắng, hai
người sống với nhau qua những ngày tháng lặng lẽ trôi đi, sự thay đổi rất dễ
nhận biết. Tôi không muốn như thế,
nhưng rồi sự việc xảy ra. Tôi yêu
Thục, đồng thời cũng rất quý mến dì Hạnh, nhưng có một cảm tưởng xa cách nào đó
giữa tôi và dì Hạnh. Cả hai không
ai nói gì, nhưng đều cảm thấy một cách rất mơ hồ như thế.
- Đông hát
đi.
- Nghe người ta hát hay
hơn.
- Dì tắt máy để Đông
hát. Dì muốn nghe Đông hát
hơn.
Dì vừa tắt máy và đưa tôi
cây đàn. Tôi
cười:
- Vừa cho ăn no bắt
hát. Bài gì đây công
chúa?
- Đông kỳ, gọi dì như thế
đấy phải không?
- Hôm nay dì xinh xắn như
một cô công chúa.
- Dì không thể nào là công
chúa được. Thục mới là công
chúạ
- Thì hai cô công chúa
cùng ở trong một thời.
- Thôi hát đi
ông.
- Bài
gì?
- Bài gì Đông
thích.
Tôi vừa đệm đàn vừa
hát. Dì Hạnh im lặng nghe. Đôi mắt xa vời mông lung với những bài
hát buồn. Tôi hát không hay
lắm. Hát liên tiếp theo lời yêu cầu
của dì đến khi tôi mệt ngất, buông đàn.
Dì bỗng nói:
- Nếu một mai dì không còn
ở đây, buồn không Đông?
- Dì đi
đâu?
- Nói đùa
thế.
- Dĩ nhiên là
buồn.
- Dì không muốn đi đâu
hết. Ở đây, đi học tiếp tục, học
cho đến bao giờ chán học thì thôi.
Cứ tưởng làm một kẻ bỏ trường mà đi dì chỉ chực khóc. Dì nhớ hai cây me ngoài cổng
trường. Nhớ mùi xào nấu của mấy
ngôi nhà sau dãy lớp dì, nhớ đủ thứ hết.
- Dì còn mấy năm nữa mới
hết lớp kia mà?
- Nhưng sợ dì phải bỏ
trường bất ngờ.
- Theo chồng về xứ lạ
à?
Tôi nhìn dì cười. Câu nói đùa của tôi làm dì cúi mặt. Tôi đọc thấy ở mắt dì một điều bất ngờ,
tương tự như ý nghĩ đùa bỡn của tôi.
Tôi bật cười lớn:
- À, vậy mà dì
dấu.
- Không phải đâu
Đông.
Dì có vẻ hốt hoảng. Rồi dì lại nói tiếp, giọng bàng hoàng
hơn:
- Nhưng cũng gần như vậy,
dì đã được người ta xem mắt. Ba dì
kỳ quá, không hiểu rằng dì hãy còn bé lắm sao?
- Dì lớn rồi
chứ.
- Đông
xạo.
- Con gái thi trung học là
đã lớn. Có người tuổi dì đã có
chồng, đẻ con.
- Dì ngượng quá, dì đâu có
quen ông đó.
Tôi
hỏi:
- “Anh ta” quen với ba dì
trên đó à?
- Quen thân mới chết
chứ. Hai bên đã định dì từ lúc nào
dì đâu có biết. Khi lên mới vỡ lẽ
ra. Ông ta học y khoa, tới xem mắt
dì làm dì ngượng đến khóc được.
- Rồi dì tính thế
nào?
- Dì không tính gì hết, ba
dì tính. Dì chán
quá.
- Nhưng dì phải có phản
ứng chứ.
- Dĩ nhiên dì không bằng
lòng. Với lý do dì còn đi học,
không muốn bỏ học. Bên kia bảo chỉ
cần một lời hứa, rồi chờ dì bao giờ cũng được.
- Vậy thì có gì khó khăn
đâu? Vui vẻ nữa là đằng khác.
- Đông mà cũng nói như vậy
nữa sao?
- Như thế Đông sắp có thêm
người bà con từ trên trời rơi xuống.
Không đồng ý cũng uổng.
- Đông ác lắm, tưởng nói
Đông nghe để có ý kiến gì, ai ngờ Đông nói theo người ta.
- Chứ Đông biết làm sao
bây giờ.
- Ít nhất Đông cũng có ý
kiến.
- Ý kiến của Đông nhiều
lắm.
- Thì nói
đi.
- Theo chồng là thượng
sách.
Dì Hạnh lườm tôi. Dì giận thiệt tình. Tôi không hiểu vì sao chuyện dì được
người ta coi mắt xem lại có vẻ quan trọng như thế. Nếu không bằng lòng dì cứ nói thẳng ra,
có sao đâu. Tôi
nói:
- Không đùa nữa, ý kiến
của Đông như thế nãy. Nếu dì muốn
học nữa thì cứ từ chối khéo.
- Nói như Đông dễ quá, ba
dì bằng lòng rồi, dì hết ý kiến.
- Đùa, chứ dì không chịu
ai bắt ép dì được.
- Dì sẽ đi
tu.
Tôi thấy hai giọt nước mắt
lăn xuống má dì Hạnh. Tôi điếng
người. Không ngờ câu chuyện tưởng
đùa thế mà làm cho dì khổ sở thật sự.
Tôi hỏi:
- Bộ quan trọng thật sao
dì?
- Không quan trọng thì nói
làm gì.
- Tôi bật cười. Dì Hạnh thật là trẻ con. Như thế này mà có chồng chắc chỉ làm cho
ông chồng tốn kẹo dỗ tối ngày thôi.
Tôi hỏi:
- Ông chồng tương lai của
dì “bô trai” không?
- Dì “quê” quá, không có
nhìn mặt anh ta.
- Trời
đất.
- Mai mốt ba dì dám đưa
xuống dưới này chơi lắm à. Dì phải
đi về quê với Thục gấp mới được.
Tôi không biết nói sao với
dì Hạnh. Câu chuyện có vẻ đùa bỡn
quá. Nếu dì Hạnh có chồng cũng là
một điều bất ngờ thật. Căn nhà rồi
cũng chỉ còn có một mình tôi với bà giúp việc. Nếu dì Hạnh đi thật, chắc tôi cũng bỏ đi
luôn. Nhưng tôi vẫn nghĩ chuyện vẫn
là một trò đùa. Anh chàng nào đó
chắc là thích chơi búp bê. Tôi đứng
lên đi ra ngoài thềm. Tôi muốn cười
lớn khi nghĩ mai mốt dì Hạnh sẽ lấy chồng.
Tôi trở vào, dì Hạnh ngước
mắt hỏi:
- Mấy giờ rồi
Đông?
Tôi xem đồng hồ,
đáp:
- Gần tám
giờ.
- Vậy mà tưởng khuya rồi,
dì có cảm tưởng thời gian đi nhanh trong những cơn mưa tối.
- Hôm nay sao lại mưa kỳ
thế dì nhỉ, mưa ào ạt, rồi tạnh, rồi mưa tiếp, cơn mưa nào cũng to, như có bão ở
đâu.
- Có thể lắm, gió mạnh hơn
những cơn mưa thường.
- Lúc chiều có một cây
phượng ngã trước nhà Thục.
- Cây phượng đó chết rồi
sao, nó hãy còn tươi tốt lắm kia mà.
- Tại có gió lốc. Lúc chiều chạy xe ngang qua bờ sông mà
gió thổi Đông muốn bay.
Dì Hạnh thở
ra:
- Như thế chắc là có bão
rồi.
Tôi
nói:
- Lâu lâu bão một trận
cũng thú, sống trong thành phố nắng lửa này hoài cũng điên
đầu.
- Nếu có bão thật, Đông
làm gì?
- Ngồi nhà học bài, đọc
sách, nghe nhạc, hát hò, nhìn mưa bão ngoài trời.
- Bão làm dì sợ muốn
chết.
- Dì kể cho tôi nghe trận
bão năm Thìn, theo lời mẹ dì thuật lại.
Dì hình dung ra một trận bão lụt kinh khiếp chưa từng thấy. Nhà cửa, cây cối, người chết, súc vật
trôi lờ đờ trên dòng nước lũ. Mưa
gió đầy trời, ngày cũng như đêm, thời gian không còn có ý nghĩa nữa. Dì có vẻ bị ám ảnh câu chuyện trên. Tôi cười:
- Chắc không có một trận
bão nào dữ dội như thế đâu. Chúng
ta đang ở giữa mùa hè.
- Nhưng mùa hè lại ở trong
mùa mưa.
- Mưa lớn thôi, chứ làm gì
có bão lụt dữ dội.
- Đông không biết chứ tỉnh
này có những cơn mưa làm cho nước sông lên ngập hết những con đường
phố.
- Như vậy thú lắm, dì sẽ
đi chợ bằng thuyền.
- Cực lắm Đông ơi. Nhà cửa mình cũng ngập nước. Rét cóng chân tay. Có người đói nữa
là.
- Không có dữ dội như vậy
đâu. Mưa rồi sẽ tạnh kia mà. Mình đang ở trong mùa mưa dầm. Có khi mưa suốt cả đêm cả ngày. Nhưng rồi sẽ tạnh.
- Mưa to, gió lớn làm dì
sợ.
Tôi cười, uống cạn ly cà
phê. Dì Hạnh ngồi thu mình trong
ghế rộng, hai tay vòng trước ngực.
Dì có vẻ lạnh, tôi ra đóng cửa lại.
Tiếng mưa và tiếng gió đập mạnh nghe bồi hồi. Dì dáo dác hỏi:
- Đông có nghe những tàu
chuối đập không?
Tôi lắng nghe rồi gật
đầu. Dì nói:
- Nghe ghê, chắc dì không
dám ngủ.
- Có gì đâu, đó là những
cơn gió.
- Đông lạnh
không?
- Lạnh
chứ.
- Dì rét cóng. Bây giờ có cho nhiều tiền dì cũng không
dám ra ngoài.
Tôi cười, ly cà phê dì
Hạnh cũng vơi cạn. Mặ dì tái xanh
không còn rạng rỡ như lúc tôi vừa về nữa, dì lạnh thật sự. Tôi nói:
- Dì nên đi ngủ sớm, vào
phòng trùm chăn chắc ấm. Mưa có vẻ
kéo dài tới sáng đêm nay.
- Sáng mai có
gì?
- Bình thường, mưa tạnh
mặt trời lại lên.
- Dì sợ làm
sao?
- Dì cần hơ không, Đông
mang lò than lên. Bây giờ người
lạnh lại là dì rồi. Đông không sao
cả.
Tôi chạy xuống bếp mang lò
than lên, quạt than cháy đỏ, khi than bén lửa, tôi đẩy tới chân dì Hạnh. Dì bắt đầu hơ hai bàn tay, áp lên
má. Tôi nhìn hai cổ tay dì tròn
lẵn, trắng muốt. Con gái vẫn hay sợ
vẩn vơ. Tôi thích một đêm mưa dài, ngủ ngon. Nếu đêm nay tôi không học bài tôi sẽ
đánh một giấc tới sáng.
- Đông không học bài
à?
- Sắp học, dì đi ngủ
chưa?
- Dì chưa buồn
ngủ.
- Đông mang bài xuống đây
học.
Tôi về phòng. Lúc chiều quên gài cửa sổ nên mưa tạt
hết vào phòng. Những cuốn sách ướt
sũng nước. Tôi lấy khăn khô, loay
hoay dọn dẹp một lúc lâu rồi đóng cửa sổ lại, để ngọn đèn nhỏ gần kệ sách. Tôi đi qua khoảng hành lang đầy bụi mưa
và gió lạnh. Hàng nhạc ngựa ào ạt
dưới mưa. Đêm mù mịt. Tôi nhớ Thục, một buổi chiều nào tới
đây, nàng cũng đi qua khoảng hành lang này. Căn phòng của tôi như còn hơi ấm, tôi
ngâm khẽ mấy câu thơ nói về một người tình đã mất. Tôi chưa nói gì với Thục. Nhưng tôi yêu Thục hơn những lời ấy. Tôi
cầm mấy cuốn sách trên tay, đi dọc khoảng hành lang trống xuống nhà. Dì Hạnh vẫn ngồi hơ trên ngọn lửa
đỏ. Những cục than hồng làm ửng đôi
má dì.
- Sao lâu thế
Đông?
- Căn phòng bị mưa tạt ướt
hết, ngày mai phải phơi sách.
- Mưa làm sao tạt vào
được?
- Lúc chiều Đông quên đóng
cửa sổ.
- Đông đãng trí
ghê.
Tôi cười và ngồi trong ghế
ôn bài. Tiếng than nổ lốp bốp trong
lò nghe vui tai. Tôi nhớ tới những
ngày cận tết ở quê nhà, trời lạnh, rét cóng như bây giờ. Mẹ tôi cũng thổi cho tôi một lò lửa để
hơ tay. Mùi thơm của lá bị đốt nghe
thoang thoảng trong gió có hương cây bông gòn đổ xuống. Tôi lần giở những trang sách, đọc mà trí
óc phiêu du tận đâu đâu. Thục giờ
đang làm gì. Không học bài chắc
nàng ngủ sớm. Tôi tưởng tượng phòng
Thục ngủ có một cái cửa sổ mở ra khu vườn, trong khu vườn có một cây bông trang,
mưa làm cây bông trang rụng bông hết, sáng ra Thục sẽ thấy những cánh bông trang
rụng trắng mặt đất. Nhưng biết đâu
giờ Thục chưa ngủ, nàng vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn mưa bão, lo âu, sợ hãi như dì
Hạnh.
- Đông nghe nhạc
không?
- Dì mở nhỏ thôi, khó học
bài quá.
- Dì không học bài, nhưng
cũng khó ngủ. Cho dì mượn một cuốn
sách.
Tôi
nói:
- Toàn sách
học.
- Tiểu thuyết
cơ.
- Trên
phòng.
- Đông lên lấy cho dì cuốn
sách, bây giờ dì chỉ có nước ngồi đây, chả dám đi đâu.
Tôi lại trở lên phòng tìm
cho dì cuốn tiểu thuyết, lúc trở xuống tôi nghe dì vặn nhạc nhỏ. Dì cười nói:
- Được
chưa?
Tôi gật đầu, ném cho dì
cuốn sách. Hai người im lặng với
công việc của mình, trong lúc tiếng nhạc như lướt đi trong căn phòng rộng. Tôi học một lúc, cầm quyển sách đứng lên
đi lòng vòng. Mưa vẫn không thấy
ngớt chút nào, hơi lạnh càng tràn ngập căn phòng. Dì Hạnh ngẩng lên
nói:
- Bão thật rồi Đông
à.
- Không đâu, chỉ mưa lớn
thôi.
- Dì nghe cả tiếng cành
cây gãy nữa kia.
- Gió mạnh, những cành cây
khô đều gãy. Trước nhà mình thiếu
gì cành cây khô.
- Bão thật
rồi.
- Dì đang đọc tới đoạn nào
trong quyển sách đó?
- Đoạn “chàng” đang dự
định biên một bức thư cho “nàng” .
Tôi buồn cười, nghĩ tới
trường hợp của mình. Dự định biên
một bức thư cho Thục mà vẫn chưa biên được. Chưa có một lý lẽ nào, chưa một nguyên
cớ nào. Tại sao lại không biên thư
trong đêm mưa này. Tôi hỏi
dì:
- Liệu anh chàng đó có
thành công không dì?
- Dĩ nhiên, vì hai người
sẽ yêu nhau.
- Nhờ một bức
thư?
- Không, nhờ bức thư làm
cái cớ.
Dì Hạnh ngước nhìn tôi
cười:
- Đông cũng liệu mà biên
một bức thư cho “nàng” đi. Thục có
nhiều anh chàng để ý lắm đấy, coi chừng trễ tàu.
Tôi cười, cầm cuốn sách
trong tay, vừa đi vừa học. nãy giờ
tôi vẫn không nhớ được gì. Tôi chỉ
nhớ mỗi đôi mắt Thục. Tôi trở lại
ngồi xuống ghế, ném cuốn sách trên bàn, thở hắt ra:
- Học không
vô.
- Tại mưa phải
không?
- Tại nhiều
thứ.
- Chuyện hai người đi tới
đâu rồi, Đông?
- Thân nhau một chút, hờn
giận đều đều.
- Vui
không?
- Vui lắm, nhưng mà cũng
buồn lắm. Nhất là buổi chiều
nay. Hai đứa đã rượt đuổi nhau dưới
trời mưa tầm tả.
- Có bắt được nhau
không?
- May quá, gặp anh xích lô
già. Đạp xe không nổi, cũng
đỡ. Bây giờ thì
huề.
- Tối nay ngủ được
không?
- Chắc
được.
Dì Hạnh trêu tôi. Đôi mắt dì thật tinh nghịch. Như thế, dì Hạnh có những lúc buồn rồi
đột nhiên vui vẻ, nghịch ngợm bất ngờ.
Mắt dì lại lướt qua những trang sách. Tôi không hiểu dì đọc những gì. Truyện này tôi chưa đọc, nhưng cũng biết
sơ nội dung. Một câu chuyện tình
chả lấy gì làm xuất sắc. Tôi thi
xong, sẽ tuyển lại kệ sách của mình, những cuốn nào hay giữ lại, những cuốn nào
dở cân bán kí lô. Nhìn những cuốn
sách èo uột nằm trong kệ Tôi bắt bực mình.
- Thục đậu, Đông thưởng
gì?
- Chưa nghĩ
ra.
- Dì
đậu?
- Cũng chưa nghĩ
ra.
- Phải nghĩ từ bây giờ đi
chứ. Làm con trai đôi khi cũng phải
biết để ý tới phương tiện giao tế một chút. Con gái thích những cái săn sóc nhỏ nhặt dành cho họ.
Tôi cám ơn thầm dì Hạnh,
dì đã gián tiếp nhắc nhở tôi nghĩ tới Thục. Quả thật tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều
dì Hạnh nói. Những món quà tặng
nhau đối với tôi là một điều thừa, làm dáng, và mất nhiều thì giờ. Tôi tưởng khi người ta thân thiết với
nhau chỉ cần nói chuyện nhìn nhau thôi cũng đủ. Con trai quả thật là dửng dưng, lơ
đãng.
- Sẽ nghiên cứu vấn đề dì
vừa nói.
- Coi chừng muộn đấy
nhé. Đừng có nghệ sĩ quá ông
ơi.
Dì Hạnh mỉm cười, tiếp tục
đọc cuốn sách. Tôi ngồi nhìn lò lửa
âm ỉ cháy, những cục than hồng gây cho tôi cảm tưởng hơi ấm còn đầy trong căn
phòng. Bây giờ tôi mới ngạc nhiên
về cơn mưa khác thường, nó dai dẳng, kéo theo những trận gió mạnh lạnh
buốt. Tôi bắt đầu lo ngại một cơn
bão lớn.
- Liệu có bão không dì
Hạnh?
- Có thể lắm. Cơn mưa kéo dài có vẻ khác
thường.
Tôi không học được. Đêm mưa thường làm cho tôi bàng hoàng
nhớ những cái không đâu. Những kỷ
niệm một thuở ấu thơ xa xưa nào hình như cũng trở về bằng những chiếc bóng đen
đậm, hằn lên trí não. Đêm nay, tôi
lại thấy nhớ vu vơ, buồn man mác theo những giọt mưa gõ trên mái ngói. Tôi đi lòng vòng trong căn phòng
rộng. Dì Hạnh cúi đầu vào quyển
sách. Lò than dưới chân dì sắp
tan. Tôi cũng bắt đầu thấy
lạnh. Tôi co hai vai, nghe ngóng
mưa bên ngoài. Những cơn gió vi vút
như thổi qua một rừng thông.
- Đông lạnh rồi
à?
- Thấm lạnh, mưa và gió
lớn quá. Dì nghe thấy
không?
- Nghe. Nếu có một mình dì chắc dì không dám ở
trong nhà này.
- Dì sẽ đi
đâu?
- Tới Thục. À, ước gì có Thục tới, hai đứa sẽ ngủ
với nhau, tha hồ tâm sự suốt đêm mưa, thú vị lắm.
Dì Hạnh ngó tôi. Đôi mắt dì đen sâu như một nỗi
buồn. Tôi cũng nhớ Thục quá. Tôi bỗng có ý định xách xe chạy tới nhà
Thục, nhưng tôi biết dù có kêu rát cổ họng, Thục cũng không dám mở cửa cho tôi
vào. Biết đâu, giờ này Thục đã ngủ
ngon lành. Tôi bỏ dì Hạnh ngồi một
mình, đi lên lầu. Tự nhiên tôi
thích đứng ngoài bao lơn nhìn xuống khu vườn trong khi mưa to gió lớn như thế
này.