Dấu xưa



Sương mù vẫn đó vẫn mù giăng
Đêm trăng mà không thấy bóng Hằng
Từng đêm mòn mõi tôi vẫn đợi
Dẫu biết đường xa bao cách ngăn


Tôi vẫn gom từ chính tâm tư
Tự thủa đã không nói tạ từ
Từng đêm trăng sáng tôi vẫn gởi
Lòng mình thân hoá kiếp vào thơ


Đã mấy mùa qua mấy mùa trăng
Tôi đợi mình tôi, dẫu biết rằng
Còn đâu ôi bóng xưa biền biệt
Người đi xa mãi nhớ gì chăng


Từng đêm trăng sáng tôi vẫn mong
Dấu xưa tôi ủ kín trong lòng
Hỏi người đã bao giờ hiểu thấu
Tôi hoài vọng mãi trong hư không!


dlhk