Đáy sâu gọi người



Đã không còn những xôn xao
Chỉ vương đây những hư hao đời mình
Và trong đôi mắt im lìm
Bóng xưa u uẩn đã chìm thật chưa


Soi mình trên những giọt mưa
Sao em gieo nỡ tiếng khua ngậm sầu

Niềm đau anh biết giấu đâu
Vang hoài từ đáy
lắng sâu gọi người


Ơi người ơi.. ơi người ơi!
Thơ vang trầm bổng rã rời niềm đau
Có khi thơ chẳng trọn câu
Nhưng hoài tiềm ẩn bóng nhau ngày nào!


dlhk