Dòng sông cũ, đêm Bằng lăng rộn nở
Những ngày dài xa cách
Nỗi nhớ thương, tưởng chừng như thấy được
Và niềm đau dễ dàng như đã đọc
Hiện thành dòng, trang kỷ niệm buồn thương
Bằng lăng xưa, vẫn nở ở ven đường
Em áo trắng tan trường về e ấp
Từng cánh hoa tím rơi chưa kịp dập
Sao ân tình đã tan loảng người ơi
Mùa mưa về hoa vẫn thế rụng rơi
Trên con nước lặng lờ như thương tiếc
Dòng sông đau, im lìm đêm tiễn biệt
Ôm về lòng từng cơn lũ xót xa
Vẫn chấp nhận từng con sóng vỡ oà
Từ mạn nước con đò vừa tách bến
Nỗi đau cứ đến, dù chẳng một ai hẹn
Con nước ròng chảy ngược dỗi hờn ai
Bến sông xưa vẫn đứng đó u hoài
Đếm năm tháng, thời gian ôi đen bạc
Bao thăng trầm tạo hình hài chẳng tạc
Chỉ có người là quay mái chèo đi
Đôi mắt buồn lặng dõi bóng Thiên Di
Dù đã biết rồi như Bằng lăng tím
Đã bao lần, đáy dòng sông tẩm liệm
Từng mùa hoa, tuổi thơ ấu ngày xưa
Ngày mà hai đứa tập làm thơ
Mắt mơ màng thả trôi theo dòng nước
Bây giờ, chẳng thế nào đi ngược
Sống về thời hái hoa tím tặng em
Nhưng nhớ hoài giọng nói ngọt mềm
Và sóng mắt từng đắm chìm bao kẻ
Vẫn biết thế;
Nhưng anh vẫn tìm về thời gian cũ.. dấu yêu
Dẫu trong tim nhắc nhở mỗi điều
Tất cả đã xa
Mình hoài tìm nhau trên đôi ngả cách xa
Đêm xứ lạ không hương Bằng lăng nở
Chỉ dòng thơ anh đang nức nở
Khóc tình xưa
Lệ chảy hoen mờ
Trái tim cuộn tròn lên nỗi nhớ
Em có hay thơ anh như hơi thở
Vẫn ấm nồng dù tan vỡ đã lâu
Quên làm sao được mối tình đầu
Người tri kỹ đâu dể tìm hở T?
Nhưng đành coi đây như lời nhắn nhủ
Bởi không được như ước vọng người ơi
Chỉ biết là, em vẫn theo anh đến cuối đời
Dòng sông cũ, đêm Bằng lăng rộn nở!
dlhk
|