Lời thơ anh khóc t́nh xưa
Anh cúi mặt dịu dàng ôm chén đắng
Từng giọt nồng mềm mại đổ trên môi
Nghe vị cay tràn lên trong sấu lắng
Nghe ḷng hờn v́ sao thế, nhỏ ơi
Anh nuốt ngược về trong tim ḍng lệ
Vị giác xưa như vẫn mặn dấu yêu
Gom về đây những ǵ là có thể
Để nhớ thương h́nh bóng cũ yêu kiều
Anh có lẽ không là người trong mộng
Nên nhỏ đành trả hết t́nh xưa
Rồi một mai giữa biển người lồng lộng
Ai dịu dàng, ai săn sóc, đón đưa
Nhỏ hiểu ǵ khi gọi là kỷ niệm
Nghe trái tim đau nhịp thở mấy khi
Nhỏ đă bao giờ dừng chân t́m kiếm
Lối cũ xưa, dáng ấy c̣n ǵ
Anh không trách, chỉ buồn thôi nhỏ ạ
Chỉ là thơ quanh quẩn những niềm đau
Dẫu trong anh, nhỏ vẫn là tất cả
Vẫn yêu thương như thể mới ngày đầu!
dlhk
|