Tiềm thức lắng sâu



Trái tim lỡ hụt nhịp một lần
Trách sao t́nh muôn nẻo chia phân
T́nh thơ xưa cũ đốt đi hết
Giữ nữa mà chi, những nợ nần


Nuốt lệ để vui phận lỡ làng
T́nh nào mà chẳng có trái ngang
Duyên nào không có đường tơ đứt
Để ta không đón nhận bẽ bàng


Thơ gieo chi nữa lỡ nhịp rồi
Câu hờn vần giận ư lẽ loi
Nên thơ hiu hắt buồn lạc nhịp
Âm nghe hiu hắt giữa ḍng đời


Gởi trả cho nhau nhé ân t́nh
Nếu có gặp xin hăy làm thinh
Kỷ niệm xưa dậy trong tiềm thức
Ta có thương, chắc cũng một ḿnh


T́nh nào lại chẳng vướng khổ đau
Thơ xanh vụng xếp nên để nhàu
Ân t́nh lỡ dại ta đánh mất
Đành thôi em nhé, thương nhớ nhau


C̣n không em nhỉ kỷ niệm thương
Ngơ ngác đơn côi giữa vạn đường
Gào mưa thét gió, sao ta khổ
Biết thế t́nh xưa, đă chẳng vương!


Và nếu biết không phải của nhau
Đường t́nh ta đă chẳng đi vào
Lời yêu ta đă không nói vội
Để giờ ḷng ôm măi khổ đau!


dlhk