Hão huyền như



Nghe mưa nặng giọt dỗi hờn bay
Nhìn nắng tắt nhanh ở cuối ngày
Ánh mắt lặng buồn tôi vẫn đếm
Tháng ngày xa vắng có ai hay


Buồn đến buồn đi tôi chẳng mời
Niềm sầu đọng mãi chẳng hề vơi
Cuối dòng tâm sự tôi thường viết
Hư không sự thật giữa cuộc đời


Mười ngón tay thô gợi tàn tro
Khuấy dòng tâm sự mượn lời thơ
Tôi từng gào thét trong bóng tối
Vùi chôn hình ảnh từng tôn thờ


Tôi vẫn cúi nhìn những bước chân
Cố tìm ngày xưa dẫu một lần
Vô tình tôi dẫm lên bóng cũ
Ôi ngày tháng ấy những lần khân


Trong đêm tôi vẫn cứ cố tìm
Như đôi mắt nào mãi lặng thinh,
Ánh buồn em vẫn như hờn trách
Vì tôi dang dỡ chuyện chúng mình


Trăn trở từng dòng lại từng câu
Tôi muốn chôn vùi những niềm đau
Thế mà tôi lại như khơi lại
Tháng năm, em, và.. cuộc tình đầu.


Lỡ buồn như đoạn cuối bài thơ
Ngây ngô như là một gã khờ
Tôi đang tìm bắt gì trong bóng
Đã biết hão huyền như giấc mơ!


dlhk