Soi dấu qua cầu
Em che kín mặt qua cầu
Sao không ngoănh lại nh́n sầu tôi mang
Chưa Thu rừng đă tàn hoang
Nghe buồn rưng rức vỡ tan cơi ḷng
Ừ thôi nhân thế một ṿng
Định duyên vay trả cho tṛn thuỷ chung
Cảm ơn em đă giương cung
Tiển em rót xuống tận cùng nỗi đau
Ừ không duyên nợ trầu cau
Em quay bước tôi chôn sâu mối t́nh
Dẫu Xuân tôi vẫn một ḿnh
Dẫu Thu tôi vẫn ánh nh́n cô đơn
Em quay lưng khoé mắt hờn
Đêm nằm suy nghĩ chập chờn oan khiên
Trần gian vướng chữ t́nh duyên
Nên tôi chẳng biết cơi tiên chốn nào.
dlhk
|