Tự t́nh



Dáng em buồn cúi mặt khi quay bước
Nhuộm không gian tím cả chiều Thu
Chân trời xa ẩn khói sương mù
Buồn tôi đến trên lá khô rơi rụng


Khi em buồn bầu trời Thu xa vắng
Bởi tôi yêu chẳng ngần ngại đợi chờ
Trên lá khô vụng dại viết vần thơ
Lời muốn ngơ sao ngập ngừng bối rối


Mối oan tương em cột hoài chẳng cởi
Ngỏ Thiên đường tôi mỏi gối vẫn xa
Vẫn hoài mong dù biết là ṃn mơi
Trái cấm yêu thương cao ngất trên cành


Biển vẫn toả đời đi thành trăm nhánh
Nhưng tụ nguồn chỉ một lối mà thôi
Tôi vẫn yêu dù em măi xa vời
Trăm gịng chảy lẽ nào tôi vắng mặt!


dlhk