Em ơi!



Lẽ nào ta phải tiễn nhau sao
Ṿng quay trái đất nén nghẹn ngào,
Dấu yêu chưa trải tṛn năm tháng
Mà giờ lại gấm nhậm nỗi đau


Lẽ nào lời cuối thoát trên môị
Anh phải tiễn em về cuối trời,
Lẽ nào ṿng tay chưa kịp chặt
Ôm về em hởi sự lẻ loi


Rồi sẽ có lần đếm bước chân
Anh sẽ nói trong miệng th́ thầm
Rồi sẽ có lần anh cúi mặt
Nh́n em trong ḷng đất trăm năm


Lẽ nào em lại chẳng chờ anh
Vị mặn trên môi chảy ṿng quanh,
Nắm tay siết chặt trong hờ hững
Nơi đó, vui không, mà em đành


Rồi sẽ có lần anh cô đơn
Nh́n em khi xác đă xa hồn
Lúc đó em nh́n được không nhỉ
Hé bờ môi lạnh chờ anh hôn


Vẫn biết đời người kiếp tử sinh
Anh vẫn nhỏ mọn nghĩ cho ḿnh,
Vẫn biết rồi không ai thoát được
Lẽ nào như thế anh chẳng tin


Lá vàng vẫn bám ở cành khô
Lá xanh em rớt, thật bất ngờ
Đôi mắt anh mờ khi tiễn biệt
Hẹn nhau lần cuối ở bến mơ


Lẽ nào như thế phải không em
Nghe trái tim anh đang khóc rền
Để nói với em lời yêu cuối
Khi quanh em tràn ngập bóng đêm!


dlhk