Tiễn Người bằng vần thơ hay tiếng khóc?
Có bao giờ đâu anh nghĩ mình sẽ khóc
Bằng vần thơ bằng dòng lệ đau thương
Bằng tiếng khóc ngậm câm những tũi hờn
Đưa tiễn mãi người về bờ giác ngộ,
Câu thơ anh vẫn toàn lời than thở
Vẫn trĩu buồn vẫn hờn dỗi vu vơ
Nhưng hôm nay không thể nói tình cờ
Anh rót lệ vào từng câu từng chữ
Khi nhắm mắt hẳn là người tha thứ
Những dối gian, những tính toán, lọc lừa
Hay còn mong mãi những đón đưa
Dẫu từ nay mình âm dương cách biệt
Em có nghe lời thơ anh tha thiết
Khóc tiễn em lần cuối rồi thôi
Dưới mộ sâu em có hé môi cười
Khi anh đốt gởi tàn tro xuống đó
Em có nghe lời thơ anh trăn trở
Tiễn em về nơi cõi vĩnh hằng xa
Em có thấy lời thơ, ngấn lệ nhoà
Dòng thương tiếc, anh rót lời thơ cuối
Đường đi xa, bàn chân em có mỏi
Hồn có buồn cô lẻ cõi thiên thu
Giam tim anh trong khung cảnh mịt mù
Thở mòn mõi hơi thở sâu tuyệt vọng
Ngón tay buồn rồi hẳn người buông thỏng
Chẳng vân vê những nồng ấm ngày xưa
Ánh mắt đen, rồi có mở đợi chờ
Từng đêm gió, mưa sa, bão tố
Rồi từ mai, sẽ chẳng còn hơi thở
Buông tiếng dài, quyện mãi những hờn oan
Em có về cùng anh nhặt lá vàng
Chiều Thu lạnh bên bờ hồ kỷ niệm
Đây lời thơ khóc tình buồn miên viễn
Dưới bàn chân đất lạnh em nằm
Anh vẫn còn mơ mãi mộng trăm năm
Em có dám về với anh lần nữa
Đâu hiển linh, đâu hồn người một thủa
Về cùng ta, đọc những nhịp thơ buồn
Em mĩm cười chờ anh ghé môi hôn
Nghe đoạn cuối, bài thơ tình đưa tiễn
Dẫu đêm lạnh anh thấy em hiện diện
Dẫu vô hình vẫn ngào ngạt hương xưa
Em biết mà anh vẫn cố đợi chờ
Để dệt lại mộng thiên thai lỡ đứt
Biết số phận nhưng không đành khuất phục
Nói đi em, lời cuối còn thương
Dù từ mai mình cách biệt đôi đường
Kẻ dương thế, người cõi âm hoang lạnh
Lần duy nhất em có anh bên cạnh
Là khi hồn đã lìa hẳn xác thân
Cũng đáng được yêu dù chỉ một lần
Rồi để khóc tiễn nhau, em có thấy?
dlhk
|