Ngộ



Núi hờn, nên trăng mọc cheo leo
Sông buồn, nên ngơ ngác mái chèo
Vì sao hai trái tim cùng nặng
Người đi, và kẻ đứng trông theo


Sao chẳng để tình vùi đáy sâu
Và tâm chìm lắng giữa kinh cầu
Vô vi, hai trái tim cùng ngộ
Tình, đời, hai bến ấy về đâu


Tôi giống vì sao lạc giữa đời
Em giống trăng vờn nên rụng rơi
Cõi đời lỡ chẳng cùng chung bước
Hoá kiếp trong nhau chẳng được rồi


Mai về tìm giữa chốn thinh không
Một trái tim thơ một bóng hồng
Hay về tìm lại thời kinh cũ
Đọc giữa hồn thanh, tịnh, sắc, không!


dlhk