Điều tra quốc tế về vụ thảm sát ngư dân Việt Nam
Friday, January 14, 2005    Ngô Nhân Dụng

http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=17042&z=7

 

Thứ Bảy tuần trước mục này viết về chuyện Công Ty Dầu Lửa Ngoài Khơi Trung Quốc (CNOOC) đang tính mua một công ty Mỹ, Unocal, ở California, để bảo đảm nguồn cung cấp dầu khí thường xuyên cho nền công nghiệp nước Trung Hoa đang bành trướng mạnh. Một trong những nguyên nhân chính yếu họ chọn Unocal là công ty này làm chủ các tài sản và quyền khai thác nhiều mỏ dầu ở vùng Đông Nam Á.

 

Sau tin đó, chúng tôi đặt câu hỏi là không biết bao giờ Trung Quốc phải dùng sức mạnh quân sự của họ để bảo vệ các quyền lợi kinh tế ở trong vùng nơi các công ty Trung Quốc khai thác dầu lửa, giống như nước Mỹ đang đóng quân ở Trung Đông và mấy nước Trung Á.

 

Hôm qua, Nhật Báo USA Today đăng tin về một bản báo cáo của Hội Đồng T́nh Báo Quốc Gia ở Mỹ, trong đó có lời tiên đoán trong 15 năm tới, một biến cố quan trọng hàng đầu là sự bành trướng của các nền kinh tế Trung Quốc và Ấn Độ, sẽ gây ảnh hưởng lớn trên thế giới. Một hệ quả là sự bành trướng về ảnh hưởng quân sự của các cường quốc Á Châu này. Bản báo cáo c̣n nói tới khả năng các nước trên sẽ áp dụng chủ thuyết “tấn công trước để pḥng bị” (pre-emptive war), như hiện nay chính phủ George W. Bush đang chủ trương khi đánh Iraq.

 

Điều không ngờ là cùng ngày chúng tôi viết bài trên, cũng đúng một tuần trước, mấy chiếc tàu đánh cá của ngư phủ Việt Nam đă bị các tàu Trung Quốc bắn giết 9 người, nhiều người bị thương, và gần chục người bị bắt. Những ngư dân trên đều từ tỉnh Thanh Hóa đi đánh cá ngoài khơi, và những người sống sót cho biết phía tàu Trung Quốc rơ ràng cố ư bắn chết người, có thể định cướp tàu nữa. Hiện nay chính quyền trong nước chỉ phản đối với chính phủ Trung Quốc một cách yếu ớt. Phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao chỉ coi sự kiện trên là “nghiêm trọng,” và yêu cầu chính phủ Bắc Kinh điều tra, ngăn chặn các hành động tương tự. Nhưng dư luận dân chúng Việt Nam, nhất là giới trẻ dùng Internet, th́ đại đa số tỏ ra rất bất b́nh.

 

Có những trang Internet bày tỏ ư kiến cổ động người Việt Nam ở trong nước và khắp thế giới hăy biểu t́nh trước các ṭa đại diện của chính phủ Trung Quốc để phản đối và yêu cầu điều tra, xét xử thích đáng. Một thính giả ở Hà Tây, Việt Nam, gửi điện thư cho đài BBC nêu ư kiến rằng, hiện nay “Mỹ hay bất kỳ một thế lực nào khác không đáng sợ bằng “người láng giềng không thể tin tưởng” (là) Trung Quốc.” Một người dân Thanh Hóa đang ở nước ngoài viết: “Tôi đồng ư... Ḿnh cần mềm dẻo và khéo léo trong chính sách ngoại giao, nhưng không v́ thế mà nhu nhược để bán rẻ danh dự của cả dân tộc ḿnh được.” Một người ở Matx Cơ Va và một người khác ở Bắc Kinh đều cho là phản ứng của chính quyền Việt Nam quá yếu, cần làm mạnh hơn. Hầu như mỗi lần có một vụ đụng chạm giữa Trung Quốc và Việt Nam th́ người Việt ở khắp thế giới đều đồng tâm đứng về một phía, v́ t́nh dân tộc máu chảy ruột mềm. Và mỗi lần như vậy th́ đa số mọi người phản đối các phản ứng yếu ớt của Đảng Cộng Sản Việt Nam trước các đồng chí Trung Quốc.

 

Một người ở Hà Nội khẳng định rằng v́ hai nước đang tranh chấp trong vùng biển Đông, “Tôi không tin đây chỉ là hành động ngẫu hứng thích giết người của những thủy thủ sát nhân Trung Quốc.” Nhưng nếu chúng ta coi đây là một chủ trương ngầm của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, cố t́nh để cho ngư dân của họ gây hấn và khiêu khích người Việt Nam, th́ cũng có thể bất công. Một hành động khiêu khích như vậy vừa không cần thiết, vừa có hại cho quyền lợi của Trung Quốc. Họ không cần giết nhiều người vô tội như vậy để tạo áp lực trên chính phủ Hà Nội, mà có thể dùng những biện pháp kín đáo nhẹ nhàng cũng đủ. Mặt khác, Trung Quốc hiện đang t́m cách mua chuộc cảm t́nh của các nước Đông Nam Á. Họ dùng thương mại, ngoại giao, để liên kết về kinh tế, v́ biết rằng giao thương càng nhiều càng thêm sức mạnh. Một hành động quân sự của Trung Quốc đối với bất cứ quốc gia nào trong vùng cũng sẽ gây phản ứng ngược lại, làm cho các nước khác lo sợ, đề pḥng mà lánh xa Trung Quốc.

 

Tuy chúng ta không tin là chính phủ Trung Quốc khuyến khích các hành động tàn bạo của ngư dân nước họ khi tranh giành vùng đánh cá với ngư dân Việt Nam, nhưng một vụ sát hại tập thể dă man như vậy không phải sớm chiều tự nhiên xảy ra được. Thái độ đối đầu, nghênh địch, thói quen lấy thịt đè người khiến các thủy thủ Trung Quốc khinh thường mạng sống của người ngư phủ Việt là hậu quả của những lời tuyên truyền lâu năm mà chính quyền Trung Quốc đă đưa ra. Một tinh thần thù nghịch đă phát sinh trong thời gian quân Trung Quốc tấn công Việt Nam năm 1979 v́ lư do “Việt Nam vong ân bội nghĩa.” Sau khi tàn phá và giết chóc để “cho Việt Nam một bài học,” Trung Quốc tiếp tục dùng bộ máy tuyên truyền nuôi dưỡng ác cảm đó trong hàng chục năm trời, và sau này có ngừng cũng không bao giờ có những biện pháp để gây lại cảm t́nh.

 

Chính sách ngoại giao của Đảng Cộng Sản Việt Nam sau năm 1975 chạy theo Liên Xô đă tạo ra mối hận thù giữa những người lănh đạo hai Đảng Cộng Sản Việt Nam và Đảng Cộng Sản Trung Quốc. Từ đó bộ máy tuyên truyền của Cộng Sản Trung Quốc làm cho mối hiềm khích lan ra, có tính chủng tộc. Nhất là khi Đảng Cộng Sản Việt Nam dại dột ghi trong bản hiến pháp rằng Trung Quốc là một kẻ thù. Không một quốc gia nào lại dại dột đến như vậy. Không một người lănh đạo nào lại nín thinh không chịu trách nhiệm về một hành động chính trị và ngoại giao ngu dốt gây ra nhiều hậu quả tàn hại cho nhân dân như vậy.

 

Sau khi Đảng Cộng Sản Việt Nam chịu nhục xin nối lại bang giao với các nhượng bộ tối đa đầu thập niên 1990, Trung Quốc được thể t́m cách lấn áp về biên giới trên mặt đất cũng như trên mặt biển. Chính sách của chính phủ Trung Quốc biểu lộ ḷng khinh thường nước láng giềng đă được bộ máy tuyên truyền biện minh, đặc biệt gieo rắc các thành kiến trong đầu óc những người dân Trung Hoa tiếp cận vùng biên giới và trong lănh hải giữa hai nước. Thái độ trịch thượng, kiêu căng, biểu lộ trong ngôn ngữ một nước lớn coi thường một nước vừa nhỏ bé vừa vô ơn mà chính quyền Bắc Kinh thường nói về Việt Nam, đă ảnh hưởng tới ḷng người ngư dân ở Hải Nam hay Quảng Tây, Quảng Đông. Nếu họ coi thường mạng sống của các ngư phủ Việt Nam th́ đó cũng là một hậu quả tự nhiên. Những ngư dân Trung Quốc cũng là những con người, họ trở thành sát nhân chỉ v́ bị đầu độc bởi những mối hận thù, ḷng kiêu căng khinh mạn mà các người cầm quyền của cả hai nước cùng nhau gây ra. Họ cũng là các nạn nhân của các chế độ độc tài coi thường nhân phẩm cũng như mạng sống dân lành.

 

Sau biến cố đau thương cho những đồng bào ở Thanh Hóa, chính quyền Việt Nam cần phải chứng tỏ ḿnh cầm đầu một nước có chủ quyền và không sợ sệt. Phải báo trước sẽ đưa vấn đề ra kiện trước ṭa án quốc tế nếu chính phủ Trung Quốc không mở một cuộc điều tra. Ủy ban điều tra đó phải có tính cách quốc tế, với các nước trong vùng Đông Nam Á, hay ít nhất cũng phải có người Việt Nam tham dự, với các nhân chứng người Việt được phỏng vấn tự do. Việt Nam phải dọa sẽ tố cáo vụ này với các nước Đông Nam Á v́ nhiều nước khác cũng đang có tranh chấp lănh hải với Trung Quốc.

 

Khi nào Trung Quốc đă chịu nhận lỗi và trừng phạt các thủ phạm, thay v́ đổ tội cho các ngư phủ Việt Nam là hải tặc như họ đang nói, th́ Việt Nam c̣n phải yêu cầu Bắc Kinh cùng mở một chiến dịch “giải độc” trong đám những người Trung Hoa và người Việt sống ở vùng biên giới, đặc biệt là trong vùng tranh chấp về hải phận. Chiến dịch này nhắm giáo dục người dân ở cả hai nước phải biết tôn trọng luật pháp quốc tế và bày tỏ t́nh thân thiện với nhau. Công tác giáo dục này phải do cả hai nước làm, người Việt Nam cũng có mặt trong các công tác giáo dục ở bên Trung Quốc và ngược lại.

 

Trên đây là những đề nghị tối thiểu mà Đảng Cộng Sản Việt Nam cần làm để chứng tỏ họ nghĩ tới quyền lợi của đồng bào. Họ phải chứng tỏ là dám đối diện thẳng thắn với một nước lớn cùng chia sẻ ư thức hệ cộng sản. Nếu không th́ những lời tố cáo mà chúng ta đọc trên mạng lưới Internet có lư.

 

Không một quốc gia nào lại để cho người dân lành của ḿnh bị sát hại như thế mà không phản ứng mạnh mẽ và cương quyết. Mười năm trước đây, một học sinh người Mỹ đi phá bậy ở Singapore, bị ṭa án xứ đó phạt đánh roi. Cả nước Mỹ đă phản ứng. Tồng Thống Mỹ Bill Clinton cũng can thiệp xin khoan hồng v́ phong tục nước Mỹ có thể phạt tiền hay phạt tù chứ không có tục đánh đ̣n một thanh niên phạm tội phá làng phá xóm. Trong khi đó người dân Mỹ khắp nơi đă thảo luận về vấn đề đó, trên báo chí, trên các đài. Nhưng ở Việt Nam chỉ có một vài tờ báo loan tin và không ai được phép góp ư kiến. T́nh trạng đó càng khiến cho các nước lớn coi nước Việt Nam là “dễ dạy.” V́ người dân Việt Nam “dễ dạy,” nhà nước bảo im là im, cho nên nước Việt Nam cũng rất dễ bảo!

 

Mà đó chính là một nước mà Nguyễn Trăi đă ca tụng, “Tự Đinh Lê Lư trần dĩ lập ngă quốc. Dữ Hán Đường Tống Minh hùng cứ nhất phương.” Người Trung Quốc đọc chắc cũng hiểu.

 

Ngô Nhân Dụng